Text Practice Mode
thực hiện lối sống xanh
created Today, 03:23 by TranNguyenNhatThai
0
1111 words
0 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Trong cuốn sách “Sống xanh”, tác giả Jen Chillingsworth đã viết: “Ăn sạch – Uống lành – Sống bền vững”. Quả thực, sự tồn tại của con người và hơi thở của thiên nhiên tựa như cây và đất, tách rời nhau là sự sống héo mòn. Đứng trước thực trạng "ngôi nhà chung" Trái Đất đang lên cơn sốt, tôi chọn lối sống xanh không chỉ để bảo vệ tương lai, mà còn để viết một bức thư tình tạ lỗi gửi đến thiên nhiên. Và hôm nay, tôi muốn chia sẻ với bạn về hành trình ấy.
Trước hết, lối sống xanh là gì? Đó không chỉ là một định nghĩa khô khan trong sách vở, mà là một nhịp đập hòa hợp với tự nhiên. Nó giống như việc chúng ta bước đi thật khẽ khàng trên mặt đất, cố gắng để lại ít dấu chân carbon nhất có thể. Trong xã hội hiện đại xô bồ, lối sống xanh tựa như một dòng suối mát lành chảy ngược dòng, mang lại sự cân bằng và an yên cho tâm hồn.
Tôi tìm đến lối sống xanh như một lẽ tự nhiên, từ sự thôi thúc của cả những vết thương bên ngoài lẫn tiếng gọi bên trong. Về mặt khách quan, Mẹ Thiên Nhiên bao đời nay vẫn dang rộng vòng tay nuôi dưỡng nhân loại. Thế nhưng, hãy nhìn xem, những dòng sông vốn hiền hòa nay đang oằn mình nghẹn ứ vì rác thải, đại dương mênh mông đang dần biến thành "nghĩa địa" của nhựa. Những trận nắng nóng kỷ lục như cơn sốt cao không dứt của Trái Đất, hay bầu không khí đặc quánh bụi mịn tựa như tấm màn xám xịt che lấp tương lai. Con người, vì tham vọng và sự tiện lợi, đang không ngừng vắt kiệt bầu sữa tự nhiên, tự tay đục khoét con thuyền sự sống mà chính mình đang ngồi trên đó. Về chủ quan, tôi thấy ngột ngạt trong chính "chiếc lồng" tiện nghi. Tôi sợ hãi khi thấy đống rác mình thải ra mỗi ngày chất cao như một bản cáo trạng về sự lãng phí. Tôi khao khát thoát khỏi vòng xoáy tiêu thụ vô độ ấy, tìm về sự tĩnh lặng như một cái cây vươn mình tìm ánh sáng.
Lối sống này không nằm trên giấy tờ, nó hiện hữu sống động trong từng hơi thở cuộc sống. Khi đi chợ, thay vì nhận lấy những chiếc túi nilon – những "bóng ma trắng" trôi nổi ngàn năm không phân hủy – tôi chọn chiếc túi vải mộc mạc. Trong thời trang, tôi nói không với những bộ cánh "ăn liền" (thời trang nhanh). Thay vì mua mười chiếc áo rẻ tiền để rồi vứt bỏ như những cơn mưa rào chóng vánh, tôi chọn những món đồ bền bỉ, trân trọng từng thớ vải như trân trọng tài nguyên đất trời. Sống tối giản, bớt đồ đạc là cởi bỏ bớt những xiềng xích vô hình, để tâm trí nhẹ nhõm và thảnh thơi.
Là người trực tiếp thực hành, tôi thấm thía rằng lối sống xanh chính là "liều vắc-xin" chữa lành cho hệ sinh thái đang tổn thương. Hãy tưởng tượng, mỗi chiếc túi nilon ta từ chối là một lời xin lỗi gửi đến đại dương, mỗi lít nước ta tiết kiệm là một giọt nhựa sống được giữ lại cho đất đai khô cằn. Hơn thế nữa, lối sống này là cuộc cách mạng tái thiết lại khu vườn tâm hồn. Biết sống "đủ" giúp ta thoát khỏi cuộc đua vật chất phù du. Lòng trắc ẩn khi biết xót xa trước một cái cây bị chặt, một dòng sông bị đau, sẽ tưới tắm cho tâm hồn ta trở nên mềm mại và thiện lương hơn. Ngược lại, quy luật nhân quả luôn vận hành sòng phẳng như chiếc boomerang: những gì ta ném vào thiên nhiên sẽ quay lại tấn công chính ta. Nếu không thay đổi, di sản ta để lại cho con cháu sẽ chỉ là một hành tinh như bãi rác khổng lồ và những giọt nước mắt muộn màng.
Tất nhiên, con đường này không trải đầy hoa hồng. Thời gian đầu, tôi như kẻ lội ngược dòng. Tôi nhớ mãi ánh mắt của cô bán xôi nhìn tôi như "người ngoài hành tinh" khi tôi đưa chiếc hộp thủy tinh ra. Hay những lời trêu chọc của bạn bè bảo tôi "làm màu" khi từ chối ống hút nhựa. Nhưng vượt qua những rào cản ấy, niềm vui tôi nhận lại trong trẻo như những giọt sương mai. Đó là cảm giác nhẹ bẫng khi xách giỏ đi chợ về mà không mang theo rác. Niềm vui ấy không ồn ào như sự tiện lợi, mà sâu lắng và an yên đến lạ thường.
Tại sao lối sống đẹp như một đóa hoa này lại chưa nở rộ? Nguyên nhân lớn nhất chính là "liều thuốc phiện" mang tên sự tiện lợi. Và hơn cả, là nỗi sợ hãi khi phải tách mình ra khỏi đám đông, sợ mình trở thành một nốt nhạc lạc điệu.
Có người bảo: “Một mình làm thì như muối bỏ bể”. Tôi kịch liệt phản đối. Đại dương bao la chẳng phải được dệt nên từ hàng tỷ giọt nước nhỏ bé đó sao? Một cánh én không làm nên mùa xuân, nhưng nếu hàng triệu đôi cánh cùng vỗ, bầu trời sẽ đổi khác. Nếu 100 triệu người Việt cùng từ chối một chiếc túi nilon, chúng ta sẽ tạo nên một bức tường thành vững chãi bảo vệ môi trường.
Hãy thay đổi tư duy: “Sống đơn giản cho đời thanh thản”. Đừng đợi một phong trào rầm rộ, hãy bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa xanh từ hôm nay: tắt một bóng đèn, trồng một cái cây, hay phân loại rác. Những hành động ấy nhỏ bé như hạt mầm, nhưng sẽ vươn thành cây đại thụ nếu ta kiên trì.
Khép lại dòng suy nghĩ, tôi muốn khẳng định: Sống xanh không phải là trào lưu sớm nở tối tàn như bong bóng xà phòng, mà là mệnh lệnh của trái tim, là thước đo văn minh của thế kỷ 21. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong bản giao hưởng hòa ca với thiên nhiên. Còn bạn? Đừng chần chừ nữa. Hãy cùng tôi, ngay hôm nay, tô thêm một nét cọ xanh lên bức tranh Trái Đất, để giữ lại bầu trời trong veo cho chính chúng ta và những thế hệ mai sau.
Trước hết, lối sống xanh là gì? Đó không chỉ là một định nghĩa khô khan trong sách vở, mà là một nhịp đập hòa hợp với tự nhiên. Nó giống như việc chúng ta bước đi thật khẽ khàng trên mặt đất, cố gắng để lại ít dấu chân carbon nhất có thể. Trong xã hội hiện đại xô bồ, lối sống xanh tựa như một dòng suối mát lành chảy ngược dòng, mang lại sự cân bằng và an yên cho tâm hồn.
Tôi tìm đến lối sống xanh như một lẽ tự nhiên, từ sự thôi thúc của cả những vết thương bên ngoài lẫn tiếng gọi bên trong. Về mặt khách quan, Mẹ Thiên Nhiên bao đời nay vẫn dang rộng vòng tay nuôi dưỡng nhân loại. Thế nhưng, hãy nhìn xem, những dòng sông vốn hiền hòa nay đang oằn mình nghẹn ứ vì rác thải, đại dương mênh mông đang dần biến thành "nghĩa địa" của nhựa. Những trận nắng nóng kỷ lục như cơn sốt cao không dứt của Trái Đất, hay bầu không khí đặc quánh bụi mịn tựa như tấm màn xám xịt che lấp tương lai. Con người, vì tham vọng và sự tiện lợi, đang không ngừng vắt kiệt bầu sữa tự nhiên, tự tay đục khoét con thuyền sự sống mà chính mình đang ngồi trên đó. Về chủ quan, tôi thấy ngột ngạt trong chính "chiếc lồng" tiện nghi. Tôi sợ hãi khi thấy đống rác mình thải ra mỗi ngày chất cao như một bản cáo trạng về sự lãng phí. Tôi khao khát thoát khỏi vòng xoáy tiêu thụ vô độ ấy, tìm về sự tĩnh lặng như một cái cây vươn mình tìm ánh sáng.
Lối sống này không nằm trên giấy tờ, nó hiện hữu sống động trong từng hơi thở cuộc sống. Khi đi chợ, thay vì nhận lấy những chiếc túi nilon – những "bóng ma trắng" trôi nổi ngàn năm không phân hủy – tôi chọn chiếc túi vải mộc mạc. Trong thời trang, tôi nói không với những bộ cánh "ăn liền" (thời trang nhanh). Thay vì mua mười chiếc áo rẻ tiền để rồi vứt bỏ như những cơn mưa rào chóng vánh, tôi chọn những món đồ bền bỉ, trân trọng từng thớ vải như trân trọng tài nguyên đất trời. Sống tối giản, bớt đồ đạc là cởi bỏ bớt những xiềng xích vô hình, để tâm trí nhẹ nhõm và thảnh thơi.
Là người trực tiếp thực hành, tôi thấm thía rằng lối sống xanh chính là "liều vắc-xin" chữa lành cho hệ sinh thái đang tổn thương. Hãy tưởng tượng, mỗi chiếc túi nilon ta từ chối là một lời xin lỗi gửi đến đại dương, mỗi lít nước ta tiết kiệm là một giọt nhựa sống được giữ lại cho đất đai khô cằn. Hơn thế nữa, lối sống này là cuộc cách mạng tái thiết lại khu vườn tâm hồn. Biết sống "đủ" giúp ta thoát khỏi cuộc đua vật chất phù du. Lòng trắc ẩn khi biết xót xa trước một cái cây bị chặt, một dòng sông bị đau, sẽ tưới tắm cho tâm hồn ta trở nên mềm mại và thiện lương hơn. Ngược lại, quy luật nhân quả luôn vận hành sòng phẳng như chiếc boomerang: những gì ta ném vào thiên nhiên sẽ quay lại tấn công chính ta. Nếu không thay đổi, di sản ta để lại cho con cháu sẽ chỉ là một hành tinh như bãi rác khổng lồ và những giọt nước mắt muộn màng.
Tất nhiên, con đường này không trải đầy hoa hồng. Thời gian đầu, tôi như kẻ lội ngược dòng. Tôi nhớ mãi ánh mắt của cô bán xôi nhìn tôi như "người ngoài hành tinh" khi tôi đưa chiếc hộp thủy tinh ra. Hay những lời trêu chọc của bạn bè bảo tôi "làm màu" khi từ chối ống hút nhựa. Nhưng vượt qua những rào cản ấy, niềm vui tôi nhận lại trong trẻo như những giọt sương mai. Đó là cảm giác nhẹ bẫng khi xách giỏ đi chợ về mà không mang theo rác. Niềm vui ấy không ồn ào như sự tiện lợi, mà sâu lắng và an yên đến lạ thường.
Tại sao lối sống đẹp như một đóa hoa này lại chưa nở rộ? Nguyên nhân lớn nhất chính là "liều thuốc phiện" mang tên sự tiện lợi. Và hơn cả, là nỗi sợ hãi khi phải tách mình ra khỏi đám đông, sợ mình trở thành một nốt nhạc lạc điệu.
Có người bảo: “Một mình làm thì như muối bỏ bể”. Tôi kịch liệt phản đối. Đại dương bao la chẳng phải được dệt nên từ hàng tỷ giọt nước nhỏ bé đó sao? Một cánh én không làm nên mùa xuân, nhưng nếu hàng triệu đôi cánh cùng vỗ, bầu trời sẽ đổi khác. Nếu 100 triệu người Việt cùng từ chối một chiếc túi nilon, chúng ta sẽ tạo nên một bức tường thành vững chãi bảo vệ môi trường.
Hãy thay đổi tư duy: “Sống đơn giản cho đời thanh thản”. Đừng đợi một phong trào rầm rộ, hãy bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa xanh từ hôm nay: tắt một bóng đèn, trồng một cái cây, hay phân loại rác. Những hành động ấy nhỏ bé như hạt mầm, nhưng sẽ vươn thành cây đại thụ nếu ta kiên trì.
Khép lại dòng suy nghĩ, tôi muốn khẳng định: Sống xanh không phải là trào lưu sớm nở tối tàn như bong bóng xà phòng, mà là mệnh lệnh của trái tim, là thước đo văn minh của thế kỷ 21. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc trong bản giao hưởng hòa ca với thiên nhiên. Còn bạn? Đừng chần chừ nữa. Hãy cùng tôi, ngay hôm nay, tô thêm một nét cọ xanh lên bức tranh Trái Đất, để giữ lại bầu trời trong veo cho chính chúng ta và những thế hệ mai sau.
saving score / loading statistics ...