Text Practice Mode
Thủ Thuật uống rượu
created Today, 02:58 by CuongAnh20
1
1264 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Trong giang hồ rượu, không phải cứ có tựu lượng là được phong anh hùng. Cái khó của kẻ uống không nằm ở "uống được bao nhiêu" , mà ở chỗ "uống thế nào để vẫn là người lịch thiệp".
Tửu trường vốn là nơi thử đạo, thử trí khôn, thử cả bản lĩnh ẩn nhẫn. Ai coi thường sẽ sớm gục, ai biết dùng thủ thuật sẽ thong dong giữa bão men mà vẫn ung dung như thiền sư giũa chờ trời.
Người xưa nói: "Ẩm trung hữu đạo, tửu hậu hữu nhân". Trong chén rượu có đạo, sau chén rượu có người. Mà đã có đạo thì ắt có phép, có chiêu, có thuật. Cái hay của tửu sĩ không phải là uống như thác lũ, mà là biết điều khiển dòng men như người đánh đàn: lúc khoan, lúc nhặt, khi dồn dập, khi ngân nga. Nói cho nho học thì gọi là "tửu thuật" nói cho dân gian thì là "mưu kế uống khéo".
Bậc cao thủ đầu tiên bao giờ cũng dùng Ẩn Long chi thuật - tức là giấu khí, giữ mình, uống ít mà để lâu. Chưa nhập tiệc đã hùng hổ cụng ly là cái dại của kẻ thiếu luyện công. Người hiểu đạo tửu bao giờ cũng ngồi thấp hơn nửa tấc, cười nhiều hơn một câu, uống ót hơn một ngụm - nhưng đến cuối buổi lại là người tỉnh nhất. Đó mới là "ẩn long bất dụng, thiên hạ thái bình".
Còn kẻ bị ép rượu mà sợ say, xin đừng hoảng. Trong binh pháp, tứng yếu không đánh trực diện, trong tửu pháp, kẻ yếu dùng Tẩu Mã hồi chén.
Thấy ai đang dí chén, miệng mỉm cười "em xin phép nghe điện thoại sếp gọi tý".
Lúc trở lại, đối phương đã quên mất. Ấy gọi là "thắng không đánh" - thắng bằng sự quên của người khác.
Một chiêu khác là Mượn Hoa hiến tửu, rất cổ mà vẫn linh nghiệm. Khi thấy nguy cơ bị mời, hãy nhanh tay đứng lên mời người khác trước: "Xin kính cụ bên kia, vì cụ là người lớn tuổi nhất." Người ta bỗng vui, bàn rượu rộn tiếng cười, còn bác thì ung dung qua lượt. Người khôn mượn đà sóng mà bơi, tửu sĩ khôn mượn đà men mà thoát.
Đôi khi, tửu sĩ phải biết Hồi Phong phản chén: bị ép mà vẫn lịch sử. Gặp người hăng hái quá, chỉ cần nói: "Em sợ uống hết lại thất lễ, xin phép một nửa phần." Câu ấy vừa giữ thể diện, vừa hóa giải tình thế. Uống mà không hề chiến, trách mà không hề thua - đấy là đỉnh cao của "tửu quyền".
Tất nhiên, không phải lúc nào né cũng được. Có lúc cần Dĩ văn công tửu - lấy lời mà thắng men. Khi đối phương khỏe rượu, ta mạnh ở ngôn từ. Hãy kể chuyện cổ, ngâm thơ, hoặc bàn chuyện đời một cách hấp dẫn, để mâm rượu chuyển từ "ép uống" sang "nghe nói". Khi ấy, rượu hóa văn, men thành đạo. Cái miệng của tửu sĩ, nếu biết dùng, đôi khi mạnh hơn cả trăm chén.Nhưng cao thủ thực thụ còn có một chiêu rất thiền: Tịnh thủ chi pháp - giữ chén mà không uống, nhưng ai cũng tưởng là uống. Cầm chén, mỉm cười, gật đầu, thỉnh thoảng "dzô" cho có lệ. Chén vẫn đầy mà khí vẫn vui. Đó là cảnh giới "vô tửu nhi hữu hứng" không uống mà vẫn say vì tình bằng hữu.
Khi thế trận xoay chiều, tưu sĩ không phải chuyển bại thành thắng bằng Phản khách vi chủ. Đang bị ép, liền đứng dậy mời lại: "Tôi xin mời lại cả bàn cho công bằng!" ai nỡ ép kẻ vừa đứng lên vì nghĩa. Trong tửu trường, tấn công chính là cách phòng thủ duy nhất khiến người khác nể.
Còn nếu đã chạm giới hạn, có thể dùng chiêu Hoán tửu vi trà. Thay rượu bằng trà, nước trắng, hay nước canh trong chén nhỏ. Cần tinh tế, vì bị lộ thì mất uy, nhưng nếu khéo, không ai nhận ra. Cổ nhân dậy: "Trà bất túy nhân, nhân tự túy. "Nghĩa là uống trà cũng say, miễn lòng đủ vui.
Thủ pháp bí truyền nhất có lẽ là Tiếu diện tàng đao - cười mà tránh, tránh mà vẫn cười. Gặp người ép, cứ khen họ uống đẹp, rồi đặt chén xuống. Cái cười là vỏ bọc, cái tỉnh là đao giấu. Ai học được chiêu này, tửu trường không bao giờ sợ.
Đến đây, nếu bác vẫn còn đứng vững, xin nhớ luyện thêm Cửu ngưu chi lực - nội công giữ tửu. Trước khi uống, ăn chút đạm, giữa buổi hít sâu, uống nước. Khi rượu tràn lên đầu, hãy nói chuyện chậm lại. Đó là cách " dẫn khí hồi nguyên", giữ cho thân an, miệng vui, lòng sáng.
Nhưng thiên hạ tửu thuật không chỉ có vậy. Có những chiêu nghe dân dã mà hiệu quả kỳ lạ. Như xây thành dựng lũy: ăn no trước khi nhập tiệc. Bụng có cơm, men chẳng dám hoành hành. Nhiều cụ đồ Nghệ ngày xưa vẫn nói: "Ăn trước là trị bệnh sau." Quả đúng, cơm là tường thành, canh là hào lũy, rượu đánh vào đấy cũng chỉ như nước đổ đồng.
Một phép khác là Thủ hạ vi tiên - nghĩa là để người dưới ra đòn trước. Trong bàn rượu, có khi nên để bạn mình thử "mức nồng" của rượu trước khi nhập cuộc. Người khôn biết chọn đồng minh tửu trường, như tướng giỏi, trước trận đã đo gió, thử nước.
Còn nếu tình thế cấp bánh, xin dùng Chuyển tửu vô hình - chiêu trá hình đệ nhất. Đặt sẵn cốc nước, bát canh , chén trà bên cạnh. Khi chúc xong, vờ uống, rồi nhanh tay thay bằng cốc nước. Kẻ quan sát chỉ thấy cốc nâng lên, không biết trong ấy là gì. Cổ nhân gọi đó là "dịch chén mà không dịch ý".
Tối hậu, khi chẳng còn đường lui, có thể thi triển Chiếc khăn ma thuật. Vừa uống xong, cầm khăn giấy lau miệng, nhưng thật ra thấm bớt rượu. Người ngoài tưởng lịch sự, kỳ thực là phép giải độc tinh vi. Nhiều bậc tửu sĩ đại thành còn biết xoay khăn theo hướng gió để bay hương men ra ngoài. Tuy nhiên, xin nhớ: chiêu này phải sạch sẽ, dùng sai thì hóa trò hề.
Còn chiêu cuối cùng "di tửu ký vật" ý là chuyển rượu cho vật khác uống thay, như sàn nhà, vườn rau. Chiều này phải nhanh tay nhanh mắt, kẻo không bị phạt ngược thì vừa nhục vừa phải uống nhiều hơn đấy!
Những thủ thuật ấy, nghe qua tưởng tiều xảo, nhưng chính là triết lý nhân sinh. Trong chén rượu, dó đủ bi - hỉ - nộ - ái - ố. Ai học uống cho đúng cũng là học sống phải: khiêm cung mà không hèn, biết vui mà không loạn, biết dừng mà không mất lòng. Tửu sĩ chân chính không tìm say, mà tìm nghĩa , không tìm men, mà tìm người.
Nói đến đây, mới hiểu: rượu không phải để làm người ta quên, mà để nhớ. Nhớ bạn, nhớ đạo, nhớ mình. Và trong cái men nồng ấy, ta thấy bóng một triết lý cổ: "Uống một chén rượu, mà ngộ cả nhân sinh "
"0989835690"
Tửu trường vốn là nơi thử đạo, thử trí khôn, thử cả bản lĩnh ẩn nhẫn. Ai coi thường sẽ sớm gục, ai biết dùng thủ thuật sẽ thong dong giữa bão men mà vẫn ung dung như thiền sư giũa chờ trời.
Người xưa nói: "Ẩm trung hữu đạo, tửu hậu hữu nhân". Trong chén rượu có đạo, sau chén rượu có người. Mà đã có đạo thì ắt có phép, có chiêu, có thuật. Cái hay của tửu sĩ không phải là uống như thác lũ, mà là biết điều khiển dòng men như người đánh đàn: lúc khoan, lúc nhặt, khi dồn dập, khi ngân nga. Nói cho nho học thì gọi là "tửu thuật" nói cho dân gian thì là "mưu kế uống khéo".
Bậc cao thủ đầu tiên bao giờ cũng dùng Ẩn Long chi thuật - tức là giấu khí, giữ mình, uống ít mà để lâu. Chưa nhập tiệc đã hùng hổ cụng ly là cái dại của kẻ thiếu luyện công. Người hiểu đạo tửu bao giờ cũng ngồi thấp hơn nửa tấc, cười nhiều hơn một câu, uống ót hơn một ngụm - nhưng đến cuối buổi lại là người tỉnh nhất. Đó mới là "ẩn long bất dụng, thiên hạ thái bình".
Còn kẻ bị ép rượu mà sợ say, xin đừng hoảng. Trong binh pháp, tứng yếu không đánh trực diện, trong tửu pháp, kẻ yếu dùng Tẩu Mã hồi chén.
Thấy ai đang dí chén, miệng mỉm cười "em xin phép nghe điện thoại sếp gọi tý".
Lúc trở lại, đối phương đã quên mất. Ấy gọi là "thắng không đánh" - thắng bằng sự quên của người khác.
Một chiêu khác là Mượn Hoa hiến tửu, rất cổ mà vẫn linh nghiệm. Khi thấy nguy cơ bị mời, hãy nhanh tay đứng lên mời người khác trước: "Xin kính cụ bên kia, vì cụ là người lớn tuổi nhất." Người ta bỗng vui, bàn rượu rộn tiếng cười, còn bác thì ung dung qua lượt. Người khôn mượn đà sóng mà bơi, tửu sĩ khôn mượn đà men mà thoát.
Đôi khi, tửu sĩ phải biết Hồi Phong phản chén: bị ép mà vẫn lịch sử. Gặp người hăng hái quá, chỉ cần nói: "Em sợ uống hết lại thất lễ, xin phép một nửa phần." Câu ấy vừa giữ thể diện, vừa hóa giải tình thế. Uống mà không hề chiến, trách mà không hề thua - đấy là đỉnh cao của "tửu quyền".
Tất nhiên, không phải lúc nào né cũng được. Có lúc cần Dĩ văn công tửu - lấy lời mà thắng men. Khi đối phương khỏe rượu, ta mạnh ở ngôn từ. Hãy kể chuyện cổ, ngâm thơ, hoặc bàn chuyện đời một cách hấp dẫn, để mâm rượu chuyển từ "ép uống" sang "nghe nói". Khi ấy, rượu hóa văn, men thành đạo. Cái miệng của tửu sĩ, nếu biết dùng, đôi khi mạnh hơn cả trăm chén.Nhưng cao thủ thực thụ còn có một chiêu rất thiền: Tịnh thủ chi pháp - giữ chén mà không uống, nhưng ai cũng tưởng là uống. Cầm chén, mỉm cười, gật đầu, thỉnh thoảng "dzô" cho có lệ. Chén vẫn đầy mà khí vẫn vui. Đó là cảnh giới "vô tửu nhi hữu hứng" không uống mà vẫn say vì tình bằng hữu.
Khi thế trận xoay chiều, tưu sĩ không phải chuyển bại thành thắng bằng Phản khách vi chủ. Đang bị ép, liền đứng dậy mời lại: "Tôi xin mời lại cả bàn cho công bằng!" ai nỡ ép kẻ vừa đứng lên vì nghĩa. Trong tửu trường, tấn công chính là cách phòng thủ duy nhất khiến người khác nể.
Còn nếu đã chạm giới hạn, có thể dùng chiêu Hoán tửu vi trà. Thay rượu bằng trà, nước trắng, hay nước canh trong chén nhỏ. Cần tinh tế, vì bị lộ thì mất uy, nhưng nếu khéo, không ai nhận ra. Cổ nhân dậy: "Trà bất túy nhân, nhân tự túy. "Nghĩa là uống trà cũng say, miễn lòng đủ vui.
Thủ pháp bí truyền nhất có lẽ là Tiếu diện tàng đao - cười mà tránh, tránh mà vẫn cười. Gặp người ép, cứ khen họ uống đẹp, rồi đặt chén xuống. Cái cười là vỏ bọc, cái tỉnh là đao giấu. Ai học được chiêu này, tửu trường không bao giờ sợ.
Đến đây, nếu bác vẫn còn đứng vững, xin nhớ luyện thêm Cửu ngưu chi lực - nội công giữ tửu. Trước khi uống, ăn chút đạm, giữa buổi hít sâu, uống nước. Khi rượu tràn lên đầu, hãy nói chuyện chậm lại. Đó là cách " dẫn khí hồi nguyên", giữ cho thân an, miệng vui, lòng sáng.
Nhưng thiên hạ tửu thuật không chỉ có vậy. Có những chiêu nghe dân dã mà hiệu quả kỳ lạ. Như xây thành dựng lũy: ăn no trước khi nhập tiệc. Bụng có cơm, men chẳng dám hoành hành. Nhiều cụ đồ Nghệ ngày xưa vẫn nói: "Ăn trước là trị bệnh sau." Quả đúng, cơm là tường thành, canh là hào lũy, rượu đánh vào đấy cũng chỉ như nước đổ đồng.
Một phép khác là Thủ hạ vi tiên - nghĩa là để người dưới ra đòn trước. Trong bàn rượu, có khi nên để bạn mình thử "mức nồng" của rượu trước khi nhập cuộc. Người khôn biết chọn đồng minh tửu trường, như tướng giỏi, trước trận đã đo gió, thử nước.
Còn nếu tình thế cấp bánh, xin dùng Chuyển tửu vô hình - chiêu trá hình đệ nhất. Đặt sẵn cốc nước, bát canh , chén trà bên cạnh. Khi chúc xong, vờ uống, rồi nhanh tay thay bằng cốc nước. Kẻ quan sát chỉ thấy cốc nâng lên, không biết trong ấy là gì. Cổ nhân gọi đó là "dịch chén mà không dịch ý".
Tối hậu, khi chẳng còn đường lui, có thể thi triển Chiếc khăn ma thuật. Vừa uống xong, cầm khăn giấy lau miệng, nhưng thật ra thấm bớt rượu. Người ngoài tưởng lịch sự, kỳ thực là phép giải độc tinh vi. Nhiều bậc tửu sĩ đại thành còn biết xoay khăn theo hướng gió để bay hương men ra ngoài. Tuy nhiên, xin nhớ: chiêu này phải sạch sẽ, dùng sai thì hóa trò hề.
Còn chiêu cuối cùng "di tửu ký vật" ý là chuyển rượu cho vật khác uống thay, như sàn nhà, vườn rau. Chiều này phải nhanh tay nhanh mắt, kẻo không bị phạt ngược thì vừa nhục vừa phải uống nhiều hơn đấy!
Những thủ thuật ấy, nghe qua tưởng tiều xảo, nhưng chính là triết lý nhân sinh. Trong chén rượu, dó đủ bi - hỉ - nộ - ái - ố. Ai học uống cho đúng cũng là học sống phải: khiêm cung mà không hèn, biết vui mà không loạn, biết dừng mà không mất lòng. Tửu sĩ chân chính không tìm say, mà tìm nghĩa , không tìm men, mà tìm người.
Nói đến đây, mới hiểu: rượu không phải để làm người ta quên, mà để nhớ. Nhớ bạn, nhớ đạo, nhớ mình. Và trong cái men nồng ấy, ta thấy bóng một triết lý cổ: "Uống một chén rượu, mà ngộ cả nhân sinh "
"0989835690"
saving score / loading statistics ...