Text Practice Mode
Ác Ý - Higashino Keigo
created Yesterday, 04:39 by liykhanh
0
2063 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
GHI CHÉP CỦA NONOGUCHI OSAMU (2)
"Viên bánh độc gì đó cậu làm thế nào?"
"Chẳng thế nào cả. Trộn thuốc trừ sâu với thức ăn cho mèo, rồi vứt lăn lóc ngoài vườn thôi. Mấy con mèo mất dạy thì cái gì mà chẳng ăn."
Hidaka ngậm điếu thuốc, mồi lửa rồi khoan khoái nhả khói. Khói thuốc tan biến trong làn gió thổi qua tấm cửa lưới.
"Sao cậu lại làm vậy?" Tôi hỏi, cảm thấy không thoải mái cho lắm.
"Tôi đã kể với cậu là chưa tìm ra người thuê nhà này rồi nhỉ?" Cậu ấy nói với nét mặt nghiêm túc hơn.
"Ừ."
Vợ chồng Hidaka định cho thuê căn nhà này trong khoảng thời gian họ ở Canada.
"Công ty bất động sản sẽ tiếp tục tìm giúp, nhưng mới đây họ nói với tôi một việc cũng đáng lưu tâm một chút."
"Chuyện gì?"
"Họ nói xếp mấy chai nhựa trước nhà như vậy sẽ tạo ấn tượng không tốt. Vì nó khiến người ta cảm giác nơi này có nạn mèo quấy rối. Đúng là thế thì chẳng ai muốn thuê cả nhỉ."
"Vậy thì dọn mấy thứ đó đi là được mà?"
"Làm vậy đâu giải quyết được bản chất của vấn đề? Lúc người muốn thuê nhà đến xem, phân mèo đầy nhà thì sao? Bọn tôi ở đây thì còn dọn dẹp được, nhưng từ mai chẳng còn ai nữa. Tha hồ ngửi mùi hương ngào ngạt."
"Vì vậy mà cậu giết à?"
"Trách nhiệm nằm ở chủ nuôi đấy chứ. Nhưng cái bà nội trợ tên Niimi đó có vẻ chẳng hiểu được điều ấy." Hidaka dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
"Rie có biết chuyện đó không?"
Nghe tôi hỏi, Hidaka nhếch mép cười, lắc đầu.
"Sao mà biết được. Phụ nữ có mấy người không thích mèo chứ? Nói sự thật rồi cô ấy sẽ coi tôi như ác quỷ."
Chẳng biết trả lời thế nào, tôi im lặng. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Hidaka nhấc máy.
"A lô. À à, chào anh. Tôi cũng đang nghĩ đến lúc có điện thoại gọi tới rồi. Vâng, đúng như kế hoạch. Ha ha, anh đi guốc trong bụng tôi rồi. Tôi chuẩn bị bắt tay vào việc đây. Đúng vậy. Tôi định trong đêm nay xong. Vâng, xong rồi tôi sẽ gửi. À, chuyện đó thì, cái điện thoại này chỉ dùng được đến trưa mai thôi, nên tôi sẽ gọi cho anh. Vâng, từ khách sạn. Vậy cứ thế nhé."
Cúp máy rồi, cậu ấy khẽ thở hắt một chút.
"Biên tập viên à?" Tôi hỏi.
"Yamabe nhà Some. Tôi vẫn thường xuyên trễ bản thảo, nhưng lần này xem chừng họ sốt ruột ra mặt. Gì thì gì, giờ mà họ để sổng tôi là ngày mốt tôi đâu còn ở Nhật nữa."
"Vậy tôi kiếu đây, không làm phiền cậu." Tôi rời ghế, đứng dậy.
Đúng lúc đấy, có tiếng chuông cửa. Cứ tưởng nhân viên tiếp thị hay gì đó nhưng hình như không phải. Tôi nghe tiếng Rie đi dọc hành lang, sau đó là tiếng gõ cửa.
"Gì vậy?" Hidaka hỏi.
Cửa mở, Rie thò đầu vào với vẻ mặt u uất.
"Fujio đến..." Rie thì thào.
Mặt Hidaka tối sầm như bầu trời trước cơn giông.
"Fujio... Là Fujio Miyako à?"
"Ừm. Cô ấy bảo có chuyện nhất định phải nói trong hôm nay."
"Bực thật." Hidaka bặm môi. "Chắc đánh hơi được chúng ta đi Canada đây."
"Hay em nói mình bận để cô ấy về?"
"Ừm..." Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói. "Thôi, để anh gặp. Giải quyết dứt điểm ở đây cũng khỏe cho mình. Em dẫn cô ấy vào phòng này giúp anh."
"Cũng được, nhưng mà..." Rie ngần ngại nhìn về phía tôi.
"À, tôi cũng định về đây." Tôi nói.
"Xin lỗi anh." Cô ấy nói rồi khuất sau cánh cửa.
"Thật phiền." Hidaka thở dài.
"Fujio... Có bà con gì với Fujio Masaya à?"
"Em gái." Cậu ấy gãi cái đầu với mớ tóc hơi dài. "Phải mà đòi tiền thì còn đơn giản, đằng này đòi thu hồi và viết lại thì sao mà đáp ứng được."
Nghe tiếng chân đến gần, Hidaka không nói nữa. Tiếng Rie vang lên, "Hành lang tối quá, xin lỗi cô." Rồi có tiếng gõ cửa. "Vâng." Hidaka đáp.
"Chị Fujio đến này." Cánh cửa mở ra, Rie xuất hiện.
Đằng sau Rie là một cô gái tóc dài, tuổi chừng trên hai mươi lăm. Cô mặc bộ vét như nữ sinh đại học khi đi chào hỏi các công ty. Là một người đến không báo trước, có thể thấy cô ấy đã rất cố gắng giữ vẻ ngoài chỉn chu.
"Thôi, tôi về đây." Tôi nói với Hidaka. Suýt nữa tôi đã nói lời hẹn ngày mốt sẽ đi tiễn nếu được nhưng kịp dừng lại. Tôi nghĩ không được khiến Fujio Miyako kích động ít nhiều.
Hidaka im lặng, gật đầu.
Rie tiễn tôi ra khỏi nhà Hidaka.
"Lu bu quá, thật xin lỗi anh." Cô ấy chắp hai tay lại, nhắm một mắt, nói với vẻ xin lỗi. Do dáng người thon thả, nhỏ nhắn nên khi làm vậy, cảm giác cô ấy cứ như một thiếu nữ. Không thể nghĩ rằng đó là người phụ nữ đã ngoài ba mươi.
"Ngày mốt tôi sẽ đi tiễn."
"Anh đang bận mà?"
"Không sao cả. Vậy nhé."
"Tạm biệt anh." Cô ấy nói và tiễn tôi đến tận chỗ rẽ tiếp theo.
Tôi về nhà, làm việc một chút thì chuông cửa reo. Nơi tôi sống khác hẳn với nhà Hidaka, là một căn hộ nhỏ trong chung cư năm tầng, gồm một phòng làm việc kiêm phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông và một phòng LDK xấp xỉ 13 mét vuông. Và tôi cũng không có người bạn đời như Rie. Chuông cửa kêu thì phải tự mình ra mở thôi.
Tôi nhìn qua lỗ nhòm trên cửa xem khách đến là ai rồi mở khóa. Là cậu Oshima của nhà xuất bản Doji.
"Cậu lúc nào cũng đúng giờ nhỉ." Tôi nói.
"Ưu điểm của tôi chỉ có vậy thôi mà. Đây là chút quà." Cậu ta đưa ra một gói vuông ghi tên một tiệm bánh truyền thống nổi tiếng. Cậu ta biết rõ tôi là dân hảo ngọt thứ thiệt.
"Xin lỗi để cậu phải nhọc công đến tận đây."
"Không sao ạ, đằng nào cũng tiện đường về mà."
Tôi đưa Oshima vào phòng khách chật hẹp rồi rót trà. Sau đó tôi vào phòng làm việc, lấy xấp bản thảo đang để trên bàn.
"Đây. Tôi cũng không biết có ổn không..."
"Tôi xin phép đọc ạ."
Cậu ấy đặt cốc trà xuống, với lấy tập bản thảo rồi bắt đầu đọc ngay. Tôi mở báo ra. Tuy là việc thường ngày, nhưng chẳng lấy gì làm dễ chịu khi có người đọc bản thảo của mình ngay trước mặt.
Khi Oshima đọc được khoảng một nửa thì điện thoại không dây đặt trên bàn ăn reo lên. Tôi xin phép rồi đứng dậy.
"Alo, tôi Nonoguchi đây."
"Alo. tôi đây." Là giọng của Hidaka. Cậu ấy có vẻ hơi chán nản.
"Ừ, có chuyện gì à?"
Tôi hỏi vậy vì vẫn băn khoăn chuyện Fujio Miyako, nhưng cậu ấy không trả lời câu hỏi đó mà yên lặng một chút rồi hỏi tôi, "Bây giờ cậu bận à?"
"Cũng không hẳn, đang có khách thôi."
"Vậy à? Khoảng mấy giờ xong?"
Tôi nhìn đồng hồ treo tường. Lúc đó hơn 6 giờ một chút.
"Chắc chút nữa. Mà có chuyện gì?"
"Ừm. Nói qua điện thoại hơi khó. Tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu. Đến chỗ tôi được không?"
"Không thành vấn đề, mà..." Tôi định hỏi có phải vụ Fujio Miyako không, nhưng lại đổi ý. Tôi quên là Oshima đang ở bên cạnh.
"8 giờ được không?" Cậu ấy hỏi.
"Được."
"Vậy tôi chờ cậu." Nói rồi cậu ấy cúp máy.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì Oshima cũng có vẻ muốn đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa.
"Nếu anh có việc thì tôi xin phép..."
"Không, không sao, không sao." Tôi đưa tay ra hiệu cậu ấy cứ ngồi đấy. "Chỉ là hẹn gặp người ta lúc 8 giờ thôi. Vẫn còn nhiều thời gian, cậu cứ thong thả đọc."
"Vậy ạ? Vậy thì..." Oshima lại tiếp tục đọc bản thảo.
Tôi cũng đọc báo tiếp nhưng trong đầu cứ thắc mắc suốt không biết Hidaka có việc gì. Có lẽ là chuyện về Fujio Miyako. Tôi không nghĩ ra gì khác ngoài việc ấy.
Hidaka có một tác phẩm tên là Vùng cấm săn bắt. Một tiểu thuyết viết về cuộc đời của một họa sĩ tranh khắc gỗ. Tuy gắn mác hư cấu, nhưng thật ra tác phẩm này có nguyên mẫu ngoài đời. Đó là người đàn ông tên Fujio Masaya
Fujio Masaya học cùng trường cấp hai với tôi và Hidaka. Có lẽ từ mối quan hệ đó mà Hidaka nghĩ đến chuyện viết tiểu thuyết về cậu ta. Nhưng, cuốn tiểu thuyết này có vài vấn đề. Tác phẩm miêu tả nguyên vẹn cả những sự việc không mấy tốt đẹp cho thanh danh của Fujio Masaya. Đặc biệt, những sự việc bất thường thời đi học, Hidaka viết gần như đúng với sự thật. Nếu chỉ đọc những đoạn đó và thay đổi tên nhân vật, thì với tôi chẳng hạn, đây không còn là tiểu thuyết. Chưa kể những phần như Fujio Masaya bị gái làng chơi đâm chết này nọ cũng hoàn toàn đúng với vụ án ngoài đời.
Cuốn sách này đã trở thành sách bán chạy nhất. Những người biết Fujio Masaya dễ dàng đoán được nguyên mẫu của tiểu thuyết là ai. Cuối cùng, chuyện cũng đến tai gia đình Fujio.
Người cha đã qua đời. Lên tiếng phản đối là bà mẹ và cô em gái. Lý lẽ của họ là thế này, "Nguyên mẫu của tiểu thuyết rõ ràng là Fujio Masaya. Nhưng chúng tôi nhớ rằng không hề cho phép viết ra cuốn tiểu thuyết như vậy. Ngoài ra, vì cuốn tiểu thuyết này mà đời tư của Fujio Masaya bị tiết lộ, danh dự bị tổn hại một cách phi lý. Chúng tôi yêu cầu thu hồi và viết lại toàn bộ tác phẩm này."
Như Hidaka đã nói, họ không đòi hỏi bồi thường bằng tiền bạc. Họ chỉ đơn thuần muốn viết lại, hay muốn thương lượng điều gì thì đến giờ phút này vẫn chưa rõ.
Nghe giọng điều qua điện thoại lúc nãy, có lẽ việc thương lượng với Fujio Miyako không ổn thỏa lắm. Nhưng cậu ấy gọi tôi để làm gì? Phải chăng câu chuyện đã tệ hơn nhiều? Tôi thì có thể giúp gì được đây.
Trong lúc tôi suy nghĩ những chuyện đó, dường như Oshima đang ngồi ở đối diện đã đọc xong bản thảo. Tôi cũng rời mắt khỏi tờ báo.
"Được quá chứ." Cậu ta nói. "Ấm áp, lại có cảm giác hoài niệm. Tôi thấy tốt đấy."
"Vậy à? Cậu nói vậy tôi yên tâm hẳn." Tôi thở phào, nhấp ngụm trà. Oshima là người trẻ tốt bụng, nhưng không nói những lời khách sáo.
Nếu như mọi lần thì chúng tôi sẽ bàn về hướng đi sau này, nhưng tôi lại có hẹn với Hidaka. Tôi xem đồng hồ. Đã 6 giờ rưỡi.
"Thời gian của anh thế nào ạ?" Oshima giữ ý hỏi.
"Ừm, không sao. Nhưng thế này, gần nhà có tiệm ăn, hay chúng ta ra đó dùng cơm rồi bàn việc tiếp được không? Nếu được vậy thì đỡ cho tôi lắm."
"Được chứ. Đằng nào tôi cũng phải ăn cơm tối." Oshima vừa nói vừa cất bản thảo vào cặp. Sang năm cậu ta sẽ 30 tuổi, nhưng vẫn còn độc thân.
Chúng tôi vừa ăn món gratin vừa bàn việc tại nhà hàng cách nhà tôi hai, ba phút đi bộ. Nói là bàn việc chứ hầu như toàn chuyện phiếm. Trong lúc trò chuyện, tôi có nói người mình hẹn gặp là nhà văn Hidaka Kunihiko. Oshima có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Viên bánh độc gì đó cậu làm thế nào?"
"Chẳng thế nào cả. Trộn thuốc trừ sâu với thức ăn cho mèo, rồi vứt lăn lóc ngoài vườn thôi. Mấy con mèo mất dạy thì cái gì mà chẳng ăn."
Hidaka ngậm điếu thuốc, mồi lửa rồi khoan khoái nhả khói. Khói thuốc tan biến trong làn gió thổi qua tấm cửa lưới.
"Sao cậu lại làm vậy?" Tôi hỏi, cảm thấy không thoải mái cho lắm.
"Tôi đã kể với cậu là chưa tìm ra người thuê nhà này rồi nhỉ?" Cậu ấy nói với nét mặt nghiêm túc hơn.
"Ừ."
Vợ chồng Hidaka định cho thuê căn nhà này trong khoảng thời gian họ ở Canada.
"Công ty bất động sản sẽ tiếp tục tìm giúp, nhưng mới đây họ nói với tôi một việc cũng đáng lưu tâm một chút."
"Chuyện gì?"
"Họ nói xếp mấy chai nhựa trước nhà như vậy sẽ tạo ấn tượng không tốt. Vì nó khiến người ta cảm giác nơi này có nạn mèo quấy rối. Đúng là thế thì chẳng ai muốn thuê cả nhỉ."
"Vậy thì dọn mấy thứ đó đi là được mà?"
"Làm vậy đâu giải quyết được bản chất của vấn đề? Lúc người muốn thuê nhà đến xem, phân mèo đầy nhà thì sao? Bọn tôi ở đây thì còn dọn dẹp được, nhưng từ mai chẳng còn ai nữa. Tha hồ ngửi mùi hương ngào ngạt."
"Vì vậy mà cậu giết à?"
"Trách nhiệm nằm ở chủ nuôi đấy chứ. Nhưng cái bà nội trợ tên Niimi đó có vẻ chẳng hiểu được điều ấy." Hidaka dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
"Rie có biết chuyện đó không?"
Nghe tôi hỏi, Hidaka nhếch mép cười, lắc đầu.
"Sao mà biết được. Phụ nữ có mấy người không thích mèo chứ? Nói sự thật rồi cô ấy sẽ coi tôi như ác quỷ."
Chẳng biết trả lời thế nào, tôi im lặng. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Hidaka nhấc máy.
"A lô. À à, chào anh. Tôi cũng đang nghĩ đến lúc có điện thoại gọi tới rồi. Vâng, đúng như kế hoạch. Ha ha, anh đi guốc trong bụng tôi rồi. Tôi chuẩn bị bắt tay vào việc đây. Đúng vậy. Tôi định trong đêm nay xong. Vâng, xong rồi tôi sẽ gửi. À, chuyện đó thì, cái điện thoại này chỉ dùng được đến trưa mai thôi, nên tôi sẽ gọi cho anh. Vâng, từ khách sạn. Vậy cứ thế nhé."
Cúp máy rồi, cậu ấy khẽ thở hắt một chút.
"Biên tập viên à?" Tôi hỏi.
"Yamabe nhà Some. Tôi vẫn thường xuyên trễ bản thảo, nhưng lần này xem chừng họ sốt ruột ra mặt. Gì thì gì, giờ mà họ để sổng tôi là ngày mốt tôi đâu còn ở Nhật nữa."
"Vậy tôi kiếu đây, không làm phiền cậu." Tôi rời ghế, đứng dậy.
Đúng lúc đấy, có tiếng chuông cửa. Cứ tưởng nhân viên tiếp thị hay gì đó nhưng hình như không phải. Tôi nghe tiếng Rie đi dọc hành lang, sau đó là tiếng gõ cửa.
"Gì vậy?" Hidaka hỏi.
Cửa mở, Rie thò đầu vào với vẻ mặt u uất.
"Fujio đến..." Rie thì thào.
Mặt Hidaka tối sầm như bầu trời trước cơn giông.
"Fujio... Là Fujio Miyako à?"
"Ừm. Cô ấy bảo có chuyện nhất định phải nói trong hôm nay."
"Bực thật." Hidaka bặm môi. "Chắc đánh hơi được chúng ta đi Canada đây."
"Hay em nói mình bận để cô ấy về?"
"Ừm..." Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói. "Thôi, để anh gặp. Giải quyết dứt điểm ở đây cũng khỏe cho mình. Em dẫn cô ấy vào phòng này giúp anh."
"Cũng được, nhưng mà..." Rie ngần ngại nhìn về phía tôi.
"À, tôi cũng định về đây." Tôi nói.
"Xin lỗi anh." Cô ấy nói rồi khuất sau cánh cửa.
"Thật phiền." Hidaka thở dài.
"Fujio... Có bà con gì với Fujio Masaya à?"
"Em gái." Cậu ấy gãi cái đầu với mớ tóc hơi dài. "Phải mà đòi tiền thì còn đơn giản, đằng này đòi thu hồi và viết lại thì sao mà đáp ứng được."
Nghe tiếng chân đến gần, Hidaka không nói nữa. Tiếng Rie vang lên, "Hành lang tối quá, xin lỗi cô." Rồi có tiếng gõ cửa. "Vâng." Hidaka đáp.
"Chị Fujio đến này." Cánh cửa mở ra, Rie xuất hiện.
Đằng sau Rie là một cô gái tóc dài, tuổi chừng trên hai mươi lăm. Cô mặc bộ vét như nữ sinh đại học khi đi chào hỏi các công ty. Là một người đến không báo trước, có thể thấy cô ấy đã rất cố gắng giữ vẻ ngoài chỉn chu.
"Thôi, tôi về đây." Tôi nói với Hidaka. Suýt nữa tôi đã nói lời hẹn ngày mốt sẽ đi tiễn nếu được nhưng kịp dừng lại. Tôi nghĩ không được khiến Fujio Miyako kích động ít nhiều.
Hidaka im lặng, gật đầu.
Rie tiễn tôi ra khỏi nhà Hidaka.
"Lu bu quá, thật xin lỗi anh." Cô ấy chắp hai tay lại, nhắm một mắt, nói với vẻ xin lỗi. Do dáng người thon thả, nhỏ nhắn nên khi làm vậy, cảm giác cô ấy cứ như một thiếu nữ. Không thể nghĩ rằng đó là người phụ nữ đã ngoài ba mươi.
"Ngày mốt tôi sẽ đi tiễn."
"Anh đang bận mà?"
"Không sao cả. Vậy nhé."
"Tạm biệt anh." Cô ấy nói và tiễn tôi đến tận chỗ rẽ tiếp theo.
Tôi về nhà, làm việc một chút thì chuông cửa reo. Nơi tôi sống khác hẳn với nhà Hidaka, là một căn hộ nhỏ trong chung cư năm tầng, gồm một phòng làm việc kiêm phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông và một phòng LDK xấp xỉ 13 mét vuông. Và tôi cũng không có người bạn đời như Rie. Chuông cửa kêu thì phải tự mình ra mở thôi.
Tôi nhìn qua lỗ nhòm trên cửa xem khách đến là ai rồi mở khóa. Là cậu Oshima của nhà xuất bản Doji.
"Cậu lúc nào cũng đúng giờ nhỉ." Tôi nói.
"Ưu điểm của tôi chỉ có vậy thôi mà. Đây là chút quà." Cậu ta đưa ra một gói vuông ghi tên một tiệm bánh truyền thống nổi tiếng. Cậu ta biết rõ tôi là dân hảo ngọt thứ thiệt.
"Xin lỗi để cậu phải nhọc công đến tận đây."
"Không sao ạ, đằng nào cũng tiện đường về mà."
Tôi đưa Oshima vào phòng khách chật hẹp rồi rót trà. Sau đó tôi vào phòng làm việc, lấy xấp bản thảo đang để trên bàn.
"Đây. Tôi cũng không biết có ổn không..."
"Tôi xin phép đọc ạ."
Cậu ấy đặt cốc trà xuống, với lấy tập bản thảo rồi bắt đầu đọc ngay. Tôi mở báo ra. Tuy là việc thường ngày, nhưng chẳng lấy gì làm dễ chịu khi có người đọc bản thảo của mình ngay trước mặt.
Khi Oshima đọc được khoảng một nửa thì điện thoại không dây đặt trên bàn ăn reo lên. Tôi xin phép rồi đứng dậy.
"Alo, tôi Nonoguchi đây."
"Alo. tôi đây." Là giọng của Hidaka. Cậu ấy có vẻ hơi chán nản.
"Ừ, có chuyện gì à?"
Tôi hỏi vậy vì vẫn băn khoăn chuyện Fujio Miyako, nhưng cậu ấy không trả lời câu hỏi đó mà yên lặng một chút rồi hỏi tôi, "Bây giờ cậu bận à?"
"Cũng không hẳn, đang có khách thôi."
"Vậy à? Khoảng mấy giờ xong?"
Tôi nhìn đồng hồ treo tường. Lúc đó hơn 6 giờ một chút.
"Chắc chút nữa. Mà có chuyện gì?"
"Ừm. Nói qua điện thoại hơi khó. Tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu. Đến chỗ tôi được không?"
"Không thành vấn đề, mà..." Tôi định hỏi có phải vụ Fujio Miyako không, nhưng lại đổi ý. Tôi quên là Oshima đang ở bên cạnh.
"8 giờ được không?" Cậu ấy hỏi.
"Được."
"Vậy tôi chờ cậu." Nói rồi cậu ấy cúp máy.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì Oshima cũng có vẻ muốn đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa.
"Nếu anh có việc thì tôi xin phép..."
"Không, không sao, không sao." Tôi đưa tay ra hiệu cậu ấy cứ ngồi đấy. "Chỉ là hẹn gặp người ta lúc 8 giờ thôi. Vẫn còn nhiều thời gian, cậu cứ thong thả đọc."
"Vậy ạ? Vậy thì..." Oshima lại tiếp tục đọc bản thảo.
Tôi cũng đọc báo tiếp nhưng trong đầu cứ thắc mắc suốt không biết Hidaka có việc gì. Có lẽ là chuyện về Fujio Miyako. Tôi không nghĩ ra gì khác ngoài việc ấy.
Hidaka có một tác phẩm tên là Vùng cấm săn bắt. Một tiểu thuyết viết về cuộc đời của một họa sĩ tranh khắc gỗ. Tuy gắn mác hư cấu, nhưng thật ra tác phẩm này có nguyên mẫu ngoài đời. Đó là người đàn ông tên Fujio Masaya
Fujio Masaya học cùng trường cấp hai với tôi và Hidaka. Có lẽ từ mối quan hệ đó mà Hidaka nghĩ đến chuyện viết tiểu thuyết về cậu ta. Nhưng, cuốn tiểu thuyết này có vài vấn đề. Tác phẩm miêu tả nguyên vẹn cả những sự việc không mấy tốt đẹp cho thanh danh của Fujio Masaya. Đặc biệt, những sự việc bất thường thời đi học, Hidaka viết gần như đúng với sự thật. Nếu chỉ đọc những đoạn đó và thay đổi tên nhân vật, thì với tôi chẳng hạn, đây không còn là tiểu thuyết. Chưa kể những phần như Fujio Masaya bị gái làng chơi đâm chết này nọ cũng hoàn toàn đúng với vụ án ngoài đời.
Cuốn sách này đã trở thành sách bán chạy nhất. Những người biết Fujio Masaya dễ dàng đoán được nguyên mẫu của tiểu thuyết là ai. Cuối cùng, chuyện cũng đến tai gia đình Fujio.
Người cha đã qua đời. Lên tiếng phản đối là bà mẹ và cô em gái. Lý lẽ của họ là thế này, "Nguyên mẫu của tiểu thuyết rõ ràng là Fujio Masaya. Nhưng chúng tôi nhớ rằng không hề cho phép viết ra cuốn tiểu thuyết như vậy. Ngoài ra, vì cuốn tiểu thuyết này mà đời tư của Fujio Masaya bị tiết lộ, danh dự bị tổn hại một cách phi lý. Chúng tôi yêu cầu thu hồi và viết lại toàn bộ tác phẩm này."
Như Hidaka đã nói, họ không đòi hỏi bồi thường bằng tiền bạc. Họ chỉ đơn thuần muốn viết lại, hay muốn thương lượng điều gì thì đến giờ phút này vẫn chưa rõ.
Nghe giọng điều qua điện thoại lúc nãy, có lẽ việc thương lượng với Fujio Miyako không ổn thỏa lắm. Nhưng cậu ấy gọi tôi để làm gì? Phải chăng câu chuyện đã tệ hơn nhiều? Tôi thì có thể giúp gì được đây.
Trong lúc tôi suy nghĩ những chuyện đó, dường như Oshima đang ngồi ở đối diện đã đọc xong bản thảo. Tôi cũng rời mắt khỏi tờ báo.
"Được quá chứ." Cậu ta nói. "Ấm áp, lại có cảm giác hoài niệm. Tôi thấy tốt đấy."
"Vậy à? Cậu nói vậy tôi yên tâm hẳn." Tôi thở phào, nhấp ngụm trà. Oshima là người trẻ tốt bụng, nhưng không nói những lời khách sáo.
Nếu như mọi lần thì chúng tôi sẽ bàn về hướng đi sau này, nhưng tôi lại có hẹn với Hidaka. Tôi xem đồng hồ. Đã 6 giờ rưỡi.
"Thời gian của anh thế nào ạ?" Oshima giữ ý hỏi.
"Ừm, không sao. Nhưng thế này, gần nhà có tiệm ăn, hay chúng ta ra đó dùng cơm rồi bàn việc tiếp được không? Nếu được vậy thì đỡ cho tôi lắm."
"Được chứ. Đằng nào tôi cũng phải ăn cơm tối." Oshima vừa nói vừa cất bản thảo vào cặp. Sang năm cậu ta sẽ 30 tuổi, nhưng vẫn còn độc thân.
Chúng tôi vừa ăn món gratin vừa bàn việc tại nhà hàng cách nhà tôi hai, ba phút đi bộ. Nói là bàn việc chứ hầu như toàn chuyện phiếm. Trong lúc trò chuyện, tôi có nói người mình hẹn gặp là nhà văn Hidaka Kunihiko. Oshima có vẻ hơi ngạc nhiên.
saving score / loading statistics ...