Text Practice Mode
Ác Ý - Higashino Keigo
created Saturday November 08, 16:38 by liykhanh
1
2072 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
GHI CHÉP CỦA NONOGUCHI OSAMU (1)
Vụ án xảy ra vào thứ Ba, ngày 16 tháng Tư.
Hôm ấy, tôi rời khỏi nhà vào lúc 3 rưỡi chiều để đến nhà Hidaka Kunihiko. Nhà Hidaka cách chỗ tôi một ga tàu điện. Tuy từ ga phải đi xe buýt một chút, nhưng tính cả thời gian đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.
Bình thường, tôi cũng hay đến nhà Hidaka dù không có chuyện gì quan trọng, nhưng hôm ấy thì có chuyện đặc biệt. Chính xác hơn, nếu bỏ lỡ ngày này, tôi sẽ không được gặp cậu ấy một thời gian dài.
Nhà Hidaka nằm trong khu dân cư được quy hoạch ngay ngắn. Khu này toàn nhà ở cao cấp. Thỉnh thoảng còn thấy những ngôi nhà có thể gọi là biệt thự sang chảnh. Khu vực này lúc trước vốn là rừng cây, nên có nhiều nhà cứ để nguyên cây cối coi như cây trồng trong vườn. Phía sau những bức tường là mấy cây họ sồi mọc um tùm, đổ bóng xuống mặt đường.
Đường đi cũng không nhỏ hẹp gì, nhưng toàn bộ khu vực này là đường một chiều. Tính an toàn cũng là một tiêu chuẩn đánh giá chăng.
Khi nghe Hidaka mua nhà ở khu này mấy năm trước, tôi đã nghĩ bụng quả nhiên là vậy. Bởi những thiếu niên lớn lên ở khu vực này đều từng mơ ước được sống ở đây.
Nhà của Hidaka chưa đến mức biệt thự xa hoa, nhưng chắc chắn là quá rộng cho hai vợ chồng. Mái nhà kiểu Irimoya truyền thống của Nhật, nhưng lại có cửa sổ lồi, cửa ra vào hình vòm, cửa sổ tầng hai trang trí những chậu hoa theo thiết kế phương Tây. Có lẽ đây là kết quả của việc dung hòa đồng đều ý kiến của hai vợ chồng. Không, nếu nghĩ đến bức tường gạch trần, thì chắc ý kiến của người vợ được thông qua nhiều hơn. Lúc trước, cô ấy từng thổ lộ muốn thử sống trong một ngôi nhà như lâu đài châu Âu.
Đính chính, không phải vợ. Là vợ trước.
Đi dọc theo bức tường gạch đó, đến trước cánh cổng cũng đắp những viên gạch nằm ngang, tôi bấm chuông gọi.
Nhưng chờ mãi cũng không có tiếng trả lời. Nhìn lại, không thấy chiếc SAAB của Hidaka ở bãi đỗ xe. Tôi nghĩ cậu ấy đã ra ngoài.
Đang tìm cách giết thời gian, tôi nhớ ra cây hoa anh đào. Trong vườn nhà Hidaka có trồng một cây hoa anh đào cánh kép, lần tôi đến mới đây, hoa đã được ba phần. Từ hôm đó cũng đã gần mười ngày trôi qua, không biết nó thế nào rồi.
Tuy là nhà người ta nhưng tôi ỷ mình là bạn thân, nên tự ý bước vào. Lối đi vào cửa rẽ nhánh giữa chừng, dẫn đến phía Nam căn nhà. Tôi đi theo đó và vòng ra vườn.
Hoa anh đào đã rụng kha khá nhưng vẫn còn lại số cánh hoa đủ để thưởng lãm. Có điều, đây không phải lúc để tôi ngắm hoa vãn cảnh. Có một người phụ nữ lạ mặt ở đó.
Cô ta cúi gập người, dường như đang nhìn mặt đất. Trang phục đơn giản, quần jeans, áo len, trên tay cầm thứ gì như miếng vải trắng.
"Này, cô ơi..." Tôi lên tiếng. Người phụ nữ có vẻ giật mình, nhìn về phía này rồi đứng phắt dậy.
"À, xin lỗi." Người phụ nữ nói. "Là vì cái này bị gió thổi, bay vào vườn. Hình như chủ nhà đi vắng, tôi cũng thấy thật ngại, nhưng..." Nói rồi cô ta cho tôi xem món đồ cầm trên tay. Một chiếc mũ trắng.
Trông cô ta khoảng hơn ba mươi lăm tuổi. Mắt, mũi, miệng đều nhỏ, một gương mặt đơn điệu. Sắc mặt không tốt lắm.
Tôi hơi nghi ngờ, vừa có một cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả mũ sao?
"Trông cô nhìn chằm chằm mặt đất..."
"Vâng, à, do bãi cỏ đẹp quá nên tôi cứ nghĩ bụng không biết người ta đã chăm sóc ra sao."
"Ừm, tôi không rõ lắm. Đây là nhà người bạn thân của tôi nên..."
Cô ta gật đầu. Có vẻ cô ta biết tôi không phải chủ nhân ngôi nhà.
"Xin lỗi anh." Cô ta cúi đầu rồi băng ngang qua tôi, đi về phía cổng.
Khoảng năm phút sau thì phải, tôi nghe tiếng động cơ ô tô ở phía bãi đỗ xe. Có lẽ Hidaka đã về.
Tôi quay lại chỗ cửa ra vào. Đúng lúc chiếc SAAB màu xanh thẫm đang lùi vào bãi. Hidaka ngồi ở ghế tài xế nhận ra tôi, khẽ gật đầu. Cả Rie ngồi ghế bên cạnh cũng mỉm cười cúi chào.
"Xin lỗi cậu. Tôi định ra ngoài mua sắm chút đỉnh mà kẹt xe quá. Chịu thua." Vừa bước xuống xe, cậu ấy giơ tay trước mặt tỏ ý xin lỗi. "Chờ lâu không?"
"Cũng không lâu lắm. Tôi tranh thủ ngắm cây anh đào."
"Rụng rồi mà?"
"Chút chút. Nhưng cây hoa đẹp đấy chứ?"
"Lúc nở thì đẹp thật, nhưng sau đó mệt lắm. Cửa sổ phòng làm việc gần đó nên thỉnh thoảng mấy con sâu bướm cứ bò vào."
"À à. Nhưng thời gian tới cậu cũng đâu còn làm việc ở đây nữa."
"Ừm, cứ nghĩ thoát được khỏi địa ngục sâu bướm đó là tôi lại thở phào. Mà thôi, vào đi. Ấm chén uống cà phê thì tôi còn để ở ngoài."
Đi qua cửa lớn hình vòm, chúng tôi bước vào nhà.
Bên trong gần như đã dọn dẹp sạch. Cả tranh treo tường cũng không còn.
"Đóng đồ xong rồi à?" Tôi hỏi Hidaka.
"Trừ phòng làm việc, còn lại thì hầu như đã xong. Thật ra là dịch vụ chuyển nhà làm hết ấy mà."
"Đêm nay cậu ngủ ở đâu?"
"Tạm thời đã đặt khách sạn. Khách sạn Crown. Nhưng không chừng tôi sẽ ngủ ở đây."
Tôi và Hidaka vào phòng làm việc của cậu ấy. Phòng kiểu Tây rộng chừng 16 mét vuông. Căn phòng trống trải, chỉ có máy tính, bàn làm việc và một kệ sách nhỏ. Những thứ còn lại chắc đã đóng thùng.
"Tức là vẫn còn bản thảo đến mai phải viết cho xong à?" Hidaka nhăn nó, gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Vẫn còn một hồi truyện đăng dài kì. Trong đêm nay phải gửi fax cho họ, nên chưa cắt điện thoại được."
Nguyệt san nhà Some à?"
"Ờ."
"Còn phải viết mấy trang nữa?"
"Ba mươi trang. Chắc cũng xong thôi."
Có hai chiếc ghế nên chúng tôi ngồi cách nhau một góc bàn làm việc. Một lúc sau, Rie mang cà phê vào.
"Khí hậu ở Vancouver thế nào nhỉ? Chắc lạnh hơn ở đây?" Tôi hỏi hai người.
"Vĩ độ khác nhau quá mà. Lạnh hơn đây là cái chắc."
"Nhưng được cái mùa hè mát mẻ. Chứ cứ ở suốt trong phòng máy lạnh cũng hại sức khỏe lắm."
"Ngồi trong phòng mát mà công việc thuận lợi thì tốt thôi. Nhưng chắc hơi khó." Hidaka cười nói.
"Anh Nonoguchi nhớ sang chơi nhé. Chúng tôi luôn sẵn sàng dẫn anh đi chơi."
"Cảm ơn. Nhất định tôi sẽ sang."
"Anh ngồi chơi thong thả." Rie nói rồi rời khỏi phòng.
Hidaka cầm cốc cà phê đứng dậy, ngắm khu vườn từ cửa sổ.
"Thật may là được nhìn cây anh đào này nở rộ." Cậu ấy nói.
"Từ năm sau, khi nó nở thật đẹp, tôi sẽ chụp hình gửi sang cho cậu. Ờ mà, bên đó có hoa anh đào không nhỉ?"
"Chịu. Hình như gần căn nhà tôi sẽ ở không có." Hidaka nói rồi nhấp chút cà phê.
"Mà này, lúc nãy ngoài vườn có người phụ nữ kì quái lắm." Tôi hơi do dự, nhưng nghĩ cậu ấy biết thì tốt hơn nên quyết định nói.
"Người phụ nữ kì quái?" Hidaka nhíu mày.
Tôi kể cho cậu ấy chuyện người phụ nữ lúc nãy. Thế là nét mặt ban đầu có vẻ hồ nghi của cậu ấy dần giãn ra.
"Có phải người phụ nữ có khuôn mặt như Kokeshi (một loại búp bê truyền thống Nhật bản) không?"
"Ờ, đúng vậy. cậu nói tôi mới thấy đúng là giống." Phép so sánh quá chính xác khiến tôi bật cười.
"Gọi là Niimi thì phải. Cô ta sống gần đây. Trông trẻ vậy chứ có lẽ cũng hơn bốn mươi rồi. Cô ta có đứa con trai học cấp hai. Một thằng nhóc khờ khạo. Ông chồng hiếm khi ở nhà. Rie đoán chắc là đi làm xa nhà."
"Biết rõ nhỉ. Thân lắm à?"
"Với cô ta á? Không dám đâu." Cậu ấy mở cửa sổ. để cửa lưới. Làn gió dịu nhẹ bay vào, mang theo mùi lá cây thoang thoảng. "Ngược lại thì có." Cậu ấy tiếp tục. "Có vẻ cô ta căm thù tôi."
"Căm thù? Xem ra cũng không êm thắm nhỉ. Nguyên nhân là gì?"
"Con mèo."
"Mèo á? Con mèo sao?"
"Hình như con mèo cô ta nuôi mới chết dạo gần đây. Nghe đâu ngã bên vệ đường. Bác sĩ thú y xem thì chẩn đoán là bị trúng độc."
"Chuyện đó liên quan gì đến cậu?"
"Cô ta nghi ngờ tôi làm viên bánh trôi có độc bẫy con mèo ăn phải."
"Cậu á? Sao cô ta lại nghĩ vậy?"
"Hài hước lắm." Hidaka lấy tờ nguyệt san trên kệ sách duy nhất còn lại, mở ra ở khoảng giữa, đặt trước mặt tôi. "Cô ta bảo đã đọc cái này rồi."
Đó là một bài tản văn dài độ nửa trang, có nhan đề Giới hạn của chịu đựng. Bên cạnh bài viết có hình chân dung Hidaka. Tôi đọc lướt qua. Nội dung nói về những phiền toái do mèo nhà được nuôi thả gây ra. Buổi sáng, trong vườn thể nào cũng có phân mèo, xe ở ngoài bãi đỗ thì trên mui đầy dấu chân mèo, lá của chậu hoa cảnh bị cắn xé. Tuy biết thủ phạm là con mèo lông trắng điểm nâu nhưng không cách nào đối phó. Đã xếp cả dãy chai nhựa nhưng chẳng ăn thua, mỗi ngày đều bị thử thách giới hạn chịu đựng. Nội dung đại khái là vậy.
"Con mèo chết có lông trắng điểm nâu à?"
"Thì vậy."
"Ra là thế." Tôi cười cay đắng, gật đầu. "Vậy có bị nghi ngờ cũng không lạ."
"Tuần trước thì phải, cô ta đến đây với vẻ mặt thật kinh khủng. Không đến mức nói thẳng là tôi bỏ độc, nhưng những lời cô ta nói cũng gần như vậy. Rie tức giận nói nhà tôi không làm thế rồi đuổi cô ta đi, nhưng vẫn luẩn quẩn ở vườn thì chắc là còn nghi ngờ. Có lẽ cô ta tìm xem có rớt miếng bánh độc nào không đó mà."
"Cố chấp quá nhỉ?"
"Kiểu phụ nữ đó là vậy."
"Cô ta không biết cậu sắp qua Canada sống một thời gian à?"
"Rie có nói với cô ta rồi. Là tuần sau chúng tôi sẽ sang Vancouver sống một thời gian, cho nên con mèo nhà cô có phiền toái ít nhiều gì thì chúng tôi cũng chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi. Trông vậy chứ cô ấy cũng mạnh mẽ đấy."
Hidaka cười thích thú.
"Nhưng Rie nói có lý mà. Chẳng việc gì các cậu phải vội vàng giết con mèo cả."
Không hiểu sao Hidaka lại không đồng ý ngay với câu nói này của tôi. Cậu ấy vẫn cười nhăn nhở nhìn ra ngoài cửa sổ, uống cạn cốc cà phê rồi buông một câu, "Tôi làm đấy."
"Hả?" Không hiểu ý cậu ấy là gì, tôi hỏi lại. "Cậu nói gì?"
Hidaka đặt cốc cà phê xuống bàn, lấy thuốc lá và bật lửa ra.
"Là tôi giết đấy. Tôi đã đặt sẵn viên bánh độc trong vườn. Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ vậy."
Nghe những lời này, tôi vẫn chỉ nghĩ cậu ấy nói đùa. Thế nhưng nụ cười kia, lại không phải kiểu cười đùa.
Vụ án xảy ra vào thứ Ba, ngày 16 tháng Tư.
Hôm ấy, tôi rời khỏi nhà vào lúc 3 rưỡi chiều để đến nhà Hidaka Kunihiko. Nhà Hidaka cách chỗ tôi một ga tàu điện. Tuy từ ga phải đi xe buýt một chút, nhưng tính cả thời gian đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.
Bình thường, tôi cũng hay đến nhà Hidaka dù không có chuyện gì quan trọng, nhưng hôm ấy thì có chuyện đặc biệt. Chính xác hơn, nếu bỏ lỡ ngày này, tôi sẽ không được gặp cậu ấy một thời gian dài.
Nhà Hidaka nằm trong khu dân cư được quy hoạch ngay ngắn. Khu này toàn nhà ở cao cấp. Thỉnh thoảng còn thấy những ngôi nhà có thể gọi là biệt thự sang chảnh. Khu vực này lúc trước vốn là rừng cây, nên có nhiều nhà cứ để nguyên cây cối coi như cây trồng trong vườn. Phía sau những bức tường là mấy cây họ sồi mọc um tùm, đổ bóng xuống mặt đường.
Đường đi cũng không nhỏ hẹp gì, nhưng toàn bộ khu vực này là đường một chiều. Tính an toàn cũng là một tiêu chuẩn đánh giá chăng.
Khi nghe Hidaka mua nhà ở khu này mấy năm trước, tôi đã nghĩ bụng quả nhiên là vậy. Bởi những thiếu niên lớn lên ở khu vực này đều từng mơ ước được sống ở đây.
Nhà của Hidaka chưa đến mức biệt thự xa hoa, nhưng chắc chắn là quá rộng cho hai vợ chồng. Mái nhà kiểu Irimoya truyền thống của Nhật, nhưng lại có cửa sổ lồi, cửa ra vào hình vòm, cửa sổ tầng hai trang trí những chậu hoa theo thiết kế phương Tây. Có lẽ đây là kết quả của việc dung hòa đồng đều ý kiến của hai vợ chồng. Không, nếu nghĩ đến bức tường gạch trần, thì chắc ý kiến của người vợ được thông qua nhiều hơn. Lúc trước, cô ấy từng thổ lộ muốn thử sống trong một ngôi nhà như lâu đài châu Âu.
Đính chính, không phải vợ. Là vợ trước.
Đi dọc theo bức tường gạch đó, đến trước cánh cổng cũng đắp những viên gạch nằm ngang, tôi bấm chuông gọi.
Nhưng chờ mãi cũng không có tiếng trả lời. Nhìn lại, không thấy chiếc SAAB của Hidaka ở bãi đỗ xe. Tôi nghĩ cậu ấy đã ra ngoài.
Đang tìm cách giết thời gian, tôi nhớ ra cây hoa anh đào. Trong vườn nhà Hidaka có trồng một cây hoa anh đào cánh kép, lần tôi đến mới đây, hoa đã được ba phần. Từ hôm đó cũng đã gần mười ngày trôi qua, không biết nó thế nào rồi.
Tuy là nhà người ta nhưng tôi ỷ mình là bạn thân, nên tự ý bước vào. Lối đi vào cửa rẽ nhánh giữa chừng, dẫn đến phía Nam căn nhà. Tôi đi theo đó và vòng ra vườn.
Hoa anh đào đã rụng kha khá nhưng vẫn còn lại số cánh hoa đủ để thưởng lãm. Có điều, đây không phải lúc để tôi ngắm hoa vãn cảnh. Có một người phụ nữ lạ mặt ở đó.
Cô ta cúi gập người, dường như đang nhìn mặt đất. Trang phục đơn giản, quần jeans, áo len, trên tay cầm thứ gì như miếng vải trắng.
"Này, cô ơi..." Tôi lên tiếng. Người phụ nữ có vẻ giật mình, nhìn về phía này rồi đứng phắt dậy.
"À, xin lỗi." Người phụ nữ nói. "Là vì cái này bị gió thổi, bay vào vườn. Hình như chủ nhà đi vắng, tôi cũng thấy thật ngại, nhưng..." Nói rồi cô ta cho tôi xem món đồ cầm trên tay. Một chiếc mũ trắng.
Trông cô ta khoảng hơn ba mươi lăm tuổi. Mắt, mũi, miệng đều nhỏ, một gương mặt đơn điệu. Sắc mặt không tốt lắm.
Tôi hơi nghi ngờ, vừa có một cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả mũ sao?
"Trông cô nhìn chằm chằm mặt đất..."
"Vâng, à, do bãi cỏ đẹp quá nên tôi cứ nghĩ bụng không biết người ta đã chăm sóc ra sao."
"Ừm, tôi không rõ lắm. Đây là nhà người bạn thân của tôi nên..."
Cô ta gật đầu. Có vẻ cô ta biết tôi không phải chủ nhân ngôi nhà.
"Xin lỗi anh." Cô ta cúi đầu rồi băng ngang qua tôi, đi về phía cổng.
Khoảng năm phút sau thì phải, tôi nghe tiếng động cơ ô tô ở phía bãi đỗ xe. Có lẽ Hidaka đã về.
Tôi quay lại chỗ cửa ra vào. Đúng lúc chiếc SAAB màu xanh thẫm đang lùi vào bãi. Hidaka ngồi ở ghế tài xế nhận ra tôi, khẽ gật đầu. Cả Rie ngồi ghế bên cạnh cũng mỉm cười cúi chào.
"Xin lỗi cậu. Tôi định ra ngoài mua sắm chút đỉnh mà kẹt xe quá. Chịu thua." Vừa bước xuống xe, cậu ấy giơ tay trước mặt tỏ ý xin lỗi. "Chờ lâu không?"
"Cũng không lâu lắm. Tôi tranh thủ ngắm cây anh đào."
"Rụng rồi mà?"
"Chút chút. Nhưng cây hoa đẹp đấy chứ?"
"Lúc nở thì đẹp thật, nhưng sau đó mệt lắm. Cửa sổ phòng làm việc gần đó nên thỉnh thoảng mấy con sâu bướm cứ bò vào."
"À à. Nhưng thời gian tới cậu cũng đâu còn làm việc ở đây nữa."
"Ừm, cứ nghĩ thoát được khỏi địa ngục sâu bướm đó là tôi lại thở phào. Mà thôi, vào đi. Ấm chén uống cà phê thì tôi còn để ở ngoài."
Đi qua cửa lớn hình vòm, chúng tôi bước vào nhà.
Bên trong gần như đã dọn dẹp sạch. Cả tranh treo tường cũng không còn.
"Đóng đồ xong rồi à?" Tôi hỏi Hidaka.
"Trừ phòng làm việc, còn lại thì hầu như đã xong. Thật ra là dịch vụ chuyển nhà làm hết ấy mà."
"Đêm nay cậu ngủ ở đâu?"
"Tạm thời đã đặt khách sạn. Khách sạn Crown. Nhưng không chừng tôi sẽ ngủ ở đây."
Tôi và Hidaka vào phòng làm việc của cậu ấy. Phòng kiểu Tây rộng chừng 16 mét vuông. Căn phòng trống trải, chỉ có máy tính, bàn làm việc và một kệ sách nhỏ. Những thứ còn lại chắc đã đóng thùng.
"Tức là vẫn còn bản thảo đến mai phải viết cho xong à?" Hidaka nhăn nó, gật đầu trước câu hỏi của tôi.
"Vẫn còn một hồi truyện đăng dài kì. Trong đêm nay phải gửi fax cho họ, nên chưa cắt điện thoại được."
Nguyệt san nhà Some à?"
"Ờ."
"Còn phải viết mấy trang nữa?"
"Ba mươi trang. Chắc cũng xong thôi."
Có hai chiếc ghế nên chúng tôi ngồi cách nhau một góc bàn làm việc. Một lúc sau, Rie mang cà phê vào.
"Khí hậu ở Vancouver thế nào nhỉ? Chắc lạnh hơn ở đây?" Tôi hỏi hai người.
"Vĩ độ khác nhau quá mà. Lạnh hơn đây là cái chắc."
"Nhưng được cái mùa hè mát mẻ. Chứ cứ ở suốt trong phòng máy lạnh cũng hại sức khỏe lắm."
"Ngồi trong phòng mát mà công việc thuận lợi thì tốt thôi. Nhưng chắc hơi khó." Hidaka cười nói.
"Anh Nonoguchi nhớ sang chơi nhé. Chúng tôi luôn sẵn sàng dẫn anh đi chơi."
"Cảm ơn. Nhất định tôi sẽ sang."
"Anh ngồi chơi thong thả." Rie nói rồi rời khỏi phòng.
Hidaka cầm cốc cà phê đứng dậy, ngắm khu vườn từ cửa sổ.
"Thật may là được nhìn cây anh đào này nở rộ." Cậu ấy nói.
"Từ năm sau, khi nó nở thật đẹp, tôi sẽ chụp hình gửi sang cho cậu. Ờ mà, bên đó có hoa anh đào không nhỉ?"
"Chịu. Hình như gần căn nhà tôi sẽ ở không có." Hidaka nói rồi nhấp chút cà phê.
"Mà này, lúc nãy ngoài vườn có người phụ nữ kì quái lắm." Tôi hơi do dự, nhưng nghĩ cậu ấy biết thì tốt hơn nên quyết định nói.
"Người phụ nữ kì quái?" Hidaka nhíu mày.
Tôi kể cho cậu ấy chuyện người phụ nữ lúc nãy. Thế là nét mặt ban đầu có vẻ hồ nghi của cậu ấy dần giãn ra.
"Có phải người phụ nữ có khuôn mặt như Kokeshi (một loại búp bê truyền thống Nhật bản) không?"
"Ờ, đúng vậy. cậu nói tôi mới thấy đúng là giống." Phép so sánh quá chính xác khiến tôi bật cười.
"Gọi là Niimi thì phải. Cô ta sống gần đây. Trông trẻ vậy chứ có lẽ cũng hơn bốn mươi rồi. Cô ta có đứa con trai học cấp hai. Một thằng nhóc khờ khạo. Ông chồng hiếm khi ở nhà. Rie đoán chắc là đi làm xa nhà."
"Biết rõ nhỉ. Thân lắm à?"
"Với cô ta á? Không dám đâu." Cậu ấy mở cửa sổ. để cửa lưới. Làn gió dịu nhẹ bay vào, mang theo mùi lá cây thoang thoảng. "Ngược lại thì có." Cậu ấy tiếp tục. "Có vẻ cô ta căm thù tôi."
"Căm thù? Xem ra cũng không êm thắm nhỉ. Nguyên nhân là gì?"
"Con mèo."
"Mèo á? Con mèo sao?"
"Hình như con mèo cô ta nuôi mới chết dạo gần đây. Nghe đâu ngã bên vệ đường. Bác sĩ thú y xem thì chẩn đoán là bị trúng độc."
"Chuyện đó liên quan gì đến cậu?"
"Cô ta nghi ngờ tôi làm viên bánh trôi có độc bẫy con mèo ăn phải."
"Cậu á? Sao cô ta lại nghĩ vậy?"
"Hài hước lắm." Hidaka lấy tờ nguyệt san trên kệ sách duy nhất còn lại, mở ra ở khoảng giữa, đặt trước mặt tôi. "Cô ta bảo đã đọc cái này rồi."
Đó là một bài tản văn dài độ nửa trang, có nhan đề Giới hạn của chịu đựng. Bên cạnh bài viết có hình chân dung Hidaka. Tôi đọc lướt qua. Nội dung nói về những phiền toái do mèo nhà được nuôi thả gây ra. Buổi sáng, trong vườn thể nào cũng có phân mèo, xe ở ngoài bãi đỗ thì trên mui đầy dấu chân mèo, lá của chậu hoa cảnh bị cắn xé. Tuy biết thủ phạm là con mèo lông trắng điểm nâu nhưng không cách nào đối phó. Đã xếp cả dãy chai nhựa nhưng chẳng ăn thua, mỗi ngày đều bị thử thách giới hạn chịu đựng. Nội dung đại khái là vậy.
"Con mèo chết có lông trắng điểm nâu à?"
"Thì vậy."
"Ra là thế." Tôi cười cay đắng, gật đầu. "Vậy có bị nghi ngờ cũng không lạ."
"Tuần trước thì phải, cô ta đến đây với vẻ mặt thật kinh khủng. Không đến mức nói thẳng là tôi bỏ độc, nhưng những lời cô ta nói cũng gần như vậy. Rie tức giận nói nhà tôi không làm thế rồi đuổi cô ta đi, nhưng vẫn luẩn quẩn ở vườn thì chắc là còn nghi ngờ. Có lẽ cô ta tìm xem có rớt miếng bánh độc nào không đó mà."
"Cố chấp quá nhỉ?"
"Kiểu phụ nữ đó là vậy."
"Cô ta không biết cậu sắp qua Canada sống một thời gian à?"
"Rie có nói với cô ta rồi. Là tuần sau chúng tôi sẽ sang Vancouver sống một thời gian, cho nên con mèo nhà cô có phiền toái ít nhiều gì thì chúng tôi cũng chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi. Trông vậy chứ cô ấy cũng mạnh mẽ đấy."
Hidaka cười thích thú.
"Nhưng Rie nói có lý mà. Chẳng việc gì các cậu phải vội vàng giết con mèo cả."
Không hiểu sao Hidaka lại không đồng ý ngay với câu nói này của tôi. Cậu ấy vẫn cười nhăn nhở nhìn ra ngoài cửa sổ, uống cạn cốc cà phê rồi buông một câu, "Tôi làm đấy."
"Hả?" Không hiểu ý cậu ấy là gì, tôi hỏi lại. "Cậu nói gì?"
Hidaka đặt cốc cà phê xuống bàn, lấy thuốc lá và bật lửa ra.
"Là tôi giết đấy. Tôi đã đặt sẵn viên bánh độc trong vườn. Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ vậy."
Nghe những lời này, tôi vẫn chỉ nghĩ cậu ấy nói đùa. Thế nhưng nụ cười kia, lại không phải kiểu cười đùa.
saving score / loading statistics ...