Text Practice Mode
CHẲNG CÓ TÊN - Chương 1: Mùa hè kết thúc. -jygcloset-
created Saturday November 08, 13:59 by BoPhc
2
721 words
53 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Tôi đang nằm dài trên giường, nhắm mắt ngẫm nghĩ về mùa hè vừa rồi, về những nơi mình đã đặt chân đến, những điều mình đã bỏ lỡ. Một con nhóc chưa biết gì về mùi đời như tôi thì có thể nghĩ được gì chứ? Cứ loanh quanh vài chỗ quen thuộc, được 1 lần đi Đà Lạt cùng với gia đình, nhưng chuyến đi không suôn sẻ lắm, Đà Lạt mùa đó mưa nhiều, nặng hạt nữa chứ, không thơ mộng như tôi tưởng. Nó cũng đã từng muốn có một chuyến đi thực sự cho riêng mình, nhưng có lẽ xa vời quá.
Tôi là học sinh cuối cấp, có lẽ vì vậy mà tôi cũng không háo hức lắm khi nghe tin mình phải quay lại trường, phải đối mặt với kì thi đại học, lòng tôi cũng lo lắng, bồi hồi nhưng cũng có chút mong chờ. Nhưng thôi bỏ qua một bên, chỉ cần nghĩ đến nó cũng đủ khiến đầu tôi nhức bưng lên. Đối với tôi, 3 tháng hè dường như không có gì đặc biệt, nhưng tôi vốn là người chỉ thích nép mình trong nhà, thế thì quá hợp với tôi rồi. Mặc dù các ứng dụng giải trí tôi cũng đã lướt đến chán ngấy, nhưng chúng có thể khiến một ngày của tôi trôi qua dễ dàng. Đương nhiên là nếu không bị mẹ tôi bắt gặp, và sau đó là một tràng giảng về tác hại của việc phụ thuộc vào điện thoại quá nhiều. Vì thế nên tôi hay viện cớ phải làm bài tập để trốn lên tầng, đóng cửa phòng lại và nép mình vào thế giới của riêng mình.
Nói là “bị bắt gặp” vậy thôi chứ mẹ không hay ở nhà. Ừm…có thể nói là hiếm khi. Mẹ rất bận, từ 7 giờ sáng đã bắt đầu ra khỏi nhà. Mẹ tôi là dược sĩ, có mở một quầy thuốc trong thành phố, hơi xa nhà tôi một chút, tuy kinh doanh không khá lắm nhưng cũng ở mức ổn. Vì thường phải trực quầy bán cho khách nên đến tối muộn mới về nhà. Còn ba tôi thì khỏi phải nói, mấy tháng nay ba đã vắng mặt ở nhà để đi công tác. Vì hay ở nhà một mình nên cuộc sống của tôi cũng khá thoải mái, thích gì làm nấy (đương nhiên là không phải việc gì quá ngu ngốc). Mặc dù thế nhưng ba mẹ luôn quan tâm đến tôi, không ngọt ngào như trên phim nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được. Dù gì thì vì gia đình nên ba mẹ mới có ít thời gian ở cạnh. Nhưng tôi lại thích sự tự do ấy, mặc dù về vấn đề nấu nướng hơi cực. Không, việc nấu ăn cho một mình tôi không thành vấn đề gì, nhưng phải nấu cả cho ông anh ở nhà, thế mới đau đầu. Tính tôi và anh không hợp nhau, tính ổng thì nhây, vô tư, không để ý gì nhiều còn tôi thì trầm trầm, ảm đạm, một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến tôi để ý và nghĩ về nó hàng giờ. Vì vậy mà cứ đứng gần nhau là sẽ có chuyện, không cà khịa, chửi lộn thì cũng phải đụng tay đụng chân. Nói chung là tôi không thích mấy người bép xép và ồn ào (theo tôi đánh giá là thế, còn người ngoài thì không chắc nữa).
Cửa phòng đột nhiên bật tung ra, tiếng nó tạo ra lớn đến mức làm tôi cũng phải giật mình ngồi dậy. Ha, lại là cái thằng đó, dở dở ương ương, không biết hôm nay lại bị gì.
Tí tao đi chơi với bạn tí, ở nhà coi lo nấu nướng đồ đi. - giọng điệu có vẻ háo hức, chắc là lại đi gặp bạn gái.
Tôi vẫn nằm dài trên giường, mắt hướng thẳng lên trần nhà, thật sự chán nản:
Tí đi nhớ khóa cửa lại, à mà nhớ xin mẹ nữa.
Nó nhanh chóng thay đồ, lên đồ cũng có vẻ bảnh. Nằm trên tầng, tôi cũng có thể nghe được tiếng nó dắt xe ra và tiếng xe máy nổ. Lại ở nhà một mình, xõa thôi!
Tôi là học sinh cuối cấp, có lẽ vì vậy mà tôi cũng không háo hức lắm khi nghe tin mình phải quay lại trường, phải đối mặt với kì thi đại học, lòng tôi cũng lo lắng, bồi hồi nhưng cũng có chút mong chờ. Nhưng thôi bỏ qua một bên, chỉ cần nghĩ đến nó cũng đủ khiến đầu tôi nhức bưng lên. Đối với tôi, 3 tháng hè dường như không có gì đặc biệt, nhưng tôi vốn là người chỉ thích nép mình trong nhà, thế thì quá hợp với tôi rồi. Mặc dù các ứng dụng giải trí tôi cũng đã lướt đến chán ngấy, nhưng chúng có thể khiến một ngày của tôi trôi qua dễ dàng. Đương nhiên là nếu không bị mẹ tôi bắt gặp, và sau đó là một tràng giảng về tác hại của việc phụ thuộc vào điện thoại quá nhiều. Vì thế nên tôi hay viện cớ phải làm bài tập để trốn lên tầng, đóng cửa phòng lại và nép mình vào thế giới của riêng mình.
Nói là “bị bắt gặp” vậy thôi chứ mẹ không hay ở nhà. Ừm…có thể nói là hiếm khi. Mẹ rất bận, từ 7 giờ sáng đã bắt đầu ra khỏi nhà. Mẹ tôi là dược sĩ, có mở một quầy thuốc trong thành phố, hơi xa nhà tôi một chút, tuy kinh doanh không khá lắm nhưng cũng ở mức ổn. Vì thường phải trực quầy bán cho khách nên đến tối muộn mới về nhà. Còn ba tôi thì khỏi phải nói, mấy tháng nay ba đã vắng mặt ở nhà để đi công tác. Vì hay ở nhà một mình nên cuộc sống của tôi cũng khá thoải mái, thích gì làm nấy (đương nhiên là không phải việc gì quá ngu ngốc). Mặc dù thế nhưng ba mẹ luôn quan tâm đến tôi, không ngọt ngào như trên phim nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được. Dù gì thì vì gia đình nên ba mẹ mới có ít thời gian ở cạnh. Nhưng tôi lại thích sự tự do ấy, mặc dù về vấn đề nấu nướng hơi cực. Không, việc nấu ăn cho một mình tôi không thành vấn đề gì, nhưng phải nấu cả cho ông anh ở nhà, thế mới đau đầu. Tính tôi và anh không hợp nhau, tính ổng thì nhây, vô tư, không để ý gì nhiều còn tôi thì trầm trầm, ảm đạm, một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến tôi để ý và nghĩ về nó hàng giờ. Vì vậy mà cứ đứng gần nhau là sẽ có chuyện, không cà khịa, chửi lộn thì cũng phải đụng tay đụng chân. Nói chung là tôi không thích mấy người bép xép và ồn ào (theo tôi đánh giá là thế, còn người ngoài thì không chắc nữa).
Cửa phòng đột nhiên bật tung ra, tiếng nó tạo ra lớn đến mức làm tôi cũng phải giật mình ngồi dậy. Ha, lại là cái thằng đó, dở dở ương ương, không biết hôm nay lại bị gì.
Tí tao đi chơi với bạn tí, ở nhà coi lo nấu nướng đồ đi. - giọng điệu có vẻ háo hức, chắc là lại đi gặp bạn gái.
Tôi vẫn nằm dài trên giường, mắt hướng thẳng lên trần nhà, thật sự chán nản:
Tí đi nhớ khóa cửa lại, à mà nhớ xin mẹ nữa.
Nó nhanh chóng thay đồ, lên đồ cũng có vẻ bảnh. Nằm trên tầng, tôi cũng có thể nghe được tiếng nó dắt xe ra và tiếng xe máy nổ. Lại ở nhà một mình, xõa thôi!
saving score / loading statistics ...