Text Practice Mode
Hồi 4: Giết giai nhân, Hồ Ly mượn lệnh
created Oct 1st, 13:50 by LySokheng
1
2194 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Hầu Hổ nghe nói thất kinh, nghĩ thầm:
- Ôi chao, trong đời lại có phép lạ như vậy sao? Nếu Tô Hộ đã có người tài như vậy giúp sức thì binh ta cự sao lại?
Tiếp đó, Sùng Hầu Hổ cho người đi dọ thám tin tức Tây Bá Hầu.
Xảy có quân vào báo:
- Tây Bá Hầu sai sứ giả đến ngoài trại, xin vào ra mắt.
Hầu Hổ trong bụng không vui, nhưng cũng phải mời vào hội kiến.
Sứ thần của Tây Bá Hầu mặc đồ trắng, lưng thắt đai xanh, bước vào thi lễ và nói:
- Tôi là Táng Nghi Sanh, vâng lệnh Tây Bá Hầu đến ra mắt hiền hầu.
Hầu Hổ nóng lòng hỏi:
- Chúa ngươi không tuân lệnh thiên tử, chẳng chịu động binh, nay sai ngươi đến đây một mình để làm gì?
Táng Nghi Sanh thưa:
- Chúa công tôi cho việc binh đao là việc dư, bất đắt dĩ mới phải dùng đến. Nay Chúa công tôi sai đem đến cho Tô hầu một phong thơ, lấy lời hơn lẻ thiệt khuyên Tô hầu dâng con chuộc tội. Nếu Tô hầu nghe theo thì dân chúng khỏi nạn binh đao, quân sĩ khỏi lo chết chóc. Còn Tô hầu cứ khăng khăng một mực, chừng ấy sẽ đem binh vấn tội cũng chẳng muộn.
Sùng Hầu Hổ nghe nói cười lớn:
- Ta đem quân đến vây thành Ký Châu, giao phong mấy trận thế mà Tô Hộ vẫn cứng đầu ra binh đối địch, không kể mạng lệnh thiên tử nữa. Nay chúa ngươi chỉ sai ngươi đem đến một phong thơ, làm sao Tô Hộ chịu dâng con mà chuộc tội? Ðó là Tây Bá Hầu đã trái mạng thiên tử, nên mới tìm cách gỡ gạc tội lỗi mà thôi. Ngươi cứ đem thư sang đó xem Tô Hộ có chịu đầu hàng không cho biết.
Táng Nghi Sanh nói:
- Chúa công tôi cho lẽ phải có sức mạnh hơn là gươm giáo.
Sùng Hầu Hổ hiu hiu tự đắc:
- Thì ngươi cứ đem thư đưa cho Tô Hộ rồi sẽ rõ.
Táng Nghi Sanh từ giã Hầu Hổ thẳng đến thành Ký Châu, kêu quân canh bảo vào báo tin.
Lúc đó Tô Hộ đang ăn uống với Hắc Hổ, bổng có quân vào báo:
- Tây Bá Hầu sai người đến trao thơ.
Tô Hộ nói:
- Tây Bá Hầu là người hiền đức, ta không nên đối xử vô lễ.
Nói rồi truyền quân khai thành tiếp sứ. Táng Nghi Sanh bước vào thủ lễ, Tô Hộ hỏi:
- Quan Ðại Phu từ Tây Kỳ đến đây có việc gì chỉ giáo chăng?
Táng Nghi Sanh cung kính đáp:
- Trước đây hiền hầu có làm thơ bất phục thiên tử, nhà vua giận sai Chúa tôi đem binh chinh phạt. Nhưng Chúa tôi biết hiền hầu là người ngay thẳng, tánh khí cương trực, nên không dám ra quân, sai tôi đây dâng hiền hầu một bức tâm thư, xin hiền hầu khai phán.
Dứt lời, lấy phong thư dâng lên Tô Hộ.
Tô Hộ thấy trong thư viết như sau:
"Tây Bá Hầu Cơ Xương cúi lạy dưới trướng Ký Châu Hầu. Tôi nghe nói: Người trong một nước đều là tôi của vua. Vua ra lệnh, tôi không dám trái. Nay hiền hầu có một gái đẹp và hiền đức, Thiên tử muốn chọn vào cung, đó cũng là việc phải xưa nay, sao hiền hầu đã nghịch mệnh vua lại đề phản thi trước ngọ môn nữa. Tội đó không thể châm chước được.
Hiền hầu chỉ biết thương con mà quên nghĩa vua tôi. Hiền hầu là kẻ trung nghĩa xưa nay, tôi không nỡ ngồi nhìn thảm họa đất Ký Châu nên tạm gởi vài lời, khuyên hiền hầu đổi họa làm phước.
Nếu hiền hầu dâng con vào đền sẽ hưởng ba điều lợi:
Thứ nhất, con làm hậu phi được vua yêu dấu, cha làm Quốc trượng uy thế lẫy lừng, ăn lộc ngàn chung, vang danh bốn bể.
Thứ nhì, cõi Ký Châu gia quyến an toàn, tướng sĩ không hề bị khổ sở về binh đao.
Thứ ba, nhân dân Ký Châu không vì lòng khẳng khái của hiền hầu mà mang tai họa.
Xin hiền hầu nghĩ lại, phải biết kinh quyền để tránh tai họa. Tôi với hiền hầu cùng làm tôi nhà Thương cả, đã là tôi trong một nước thì lời hơn lẽ thiệt nói cho nhau biết là nhiệm vụ chung, xin hiền hầu đừng chấp nê, xét cho thấu đáo. Tôi đang mong hồi âm".
Tô Hộ đọc xong ngồi làm thinh và gật gù mãi.
Táng Nghi Sanh thấy vậy thưa:
- Chúa công tôi nghĩ tình đồng trào nên không nỡ đem binh lực chinh phạt, đó là một dụng ý tốt, xin hiền hầu nghĩ lại cho ý kiến gấp.
Tô Hộ trao bức thư cho Sùng Hắc Hổ xem và nói:
- Tây Bá Hầu là người hiền đức, lời nói trong thư cũng rất hòa nhã. Người đã vì ta khuyên ngăn điều hơn thiệt, ta lẽ nào không nghe theo sao?
Sùng Hắc Hổ cũng nói:
- Lời nói phải nặng hơn Thái Sơn, hiền huynh cũng nên vì nghĩa lớn bỏ những câu nệ nhỏ nhen.
Tô Hộ quay sang nói với Táng Nghi Sanh:
- Quan Ðại Phu về thưa lại với Tây Bá Hầu, tôi sẽ dâng con chuộc tội. Tôi tuân theo lời nhơn nghĩa của Tây Bá Hầu chớ không phải tôi sợ binh lực của Tây Kỳ đâu.
Nói rồi truyền quân mở tiệc thết đãi Sanh Nghi nơi quán dịch.
Hôm sau, Tô Hộ viết thư phúc đáp Tây Bá Hầu và tặng Nghi Sanh một số vàng bạc, nhờ Nghi Sanh về thưa lại cho rành rằng mình đã nghe lời dâng con chuộc tôi.
Nghi Sanh từ tạ ra về, Tô Hộ đưa đón hơn hai dậm đường, rồi trở về nói với Hắc Hổ:
- Chúng mình sống trên tình nghĩa. Tây Bá Hầu đã tỏ lời khuyên giải, chúng mình không lẽ không nghe theo. Thực ra trước đây tôi có chủ trương liên minh với chư hầu chống lại Trụ Vương, nhưng hiện thời ý định ấy không còn nữa.
Sùng Hầu Hổ nói:
- Nếu hiền huynh đã quyết định như vậy thì phải đưa ái nữ vào chầu Thiên Tử cho sớm để khỏi bị cản trở.
Tô Hộ liền truyền lệnh sắm sửa đưa Ðắc Kỷ đến Triều Ca. Hắc Hổ nói:
- Việc của hiền huynh như vậy đã xong rồi. Tôi xin trở về thả Toàn Trung ra và bàn với ca ca tôi giải binh, đồng thời làm sớ dâng về triều để hiền huynh tiện bề dâng con chuộc tội. Hiền huynh chớ tính lui tính tới nữa mà hỏng việc.
Tô Hộ nói:
- Tôi có cảm tình với hiền đệ và nặng nghĩa với Tây Bá Hầu lẽ nào tiếc một đứa con gái hay sao? Hiền đệ cứ an lòng trở về, chúng ta còn nhiều ngày gặp gỡ.
Hai đàng chia tay trong luyến tiếc.
Hắc Hổ vừa ra khỏi thành, trở lại đại trại, quân thám thính hay được liền vào báo cho Sùng Hầu hổ hay.
Sùng Hầu Hổ lật đật mời Hắc Hổ vào hỏi:
- Vì sao em về được? Từ khi em bị bắt đến nay anh lo lắng không yên, thường ngày cho người dọ thám, nhưng không nghe tin tức gì cả.
Hắc Hổ nói:
- Tô Hộ chịu dâng con chuộc tội rồi. Chúng ta nên giải binh thôi. Em tuy bị bắt, nhưng Tô Hộ vẫn đối đải tử tế, không sao cả.
Sùng Hầu Hổ nghiến răng hỏi:
- Tô Hộ nghe lời thuyết phục của Tây Bá Hầu rồi sao? Thật đáng ghét. Nó trái lệnh Thiên Tử, nằm ở nhà không tốn một tên quân, chỉ viết một phong thư sai một tên quan quèn đem đến, thế mà được việc, còn ta hao tổn bao nhiêu xương máu mà công lao không thành. Chẳng lẽ bây giờ ta lại giải binh thì nhục nhã quá.
Sùng Hắc Hổ nói:
- Anh thật bất trí. Cùng một chư hầu lớn với người ta, anh ỷ tài đem quân chinh phạt đến nỗi hao binh tổn tướng như vậy, còn người ta chỉ viết một phong thư, không cần mất một mũi tên mà thành công. Anh không biết hổ thẹn sao? Thôi giải binh trở về, đừng nói nhiều nữa.
Sùng Hầu Hổ hậm hực nói:
- Em theo phe bọn chúng, không kể đến tình anh em nữa à?
Sùng Hắc Hổ giận dữ:
- Anh đã làm ô nhục giòng họ Sùng, từ nay em không còn muốn thấy mặt anh nữa.
Dứt lời, truyền quân thả Tô Toàn Trung. Tô Toàn Trung thấy Hắc Hổ tỏ tình như vậy rất mến phục, cúi đầu tạ ơn:
- Chú sanh cháu một lần, cháu coi ơn ấy như trời biển.
Sùng Hắc Hổ nói:
- Cháu về hối thúc phụ thân vào triều chầu vua cho sớm.
Toàn Trung đi rồi, Sùng Hắc Hổ mặt lầm lì kéo quân trở về. Còn Sùng Hầu Hổ lưỡng lự một chút, nhắm bề không xong, cũng giải binh trở lại đất Bắc, làm sớ dâng về triều tạ tội.
Toàn Trung vào thành Ký Châu ra mắt Tô Hộ.
Tô Hộ nói:
- Nay có thư Tây Bá Hầu khuyên giải, cha tính dâng em con cho thiên tử mà chuộc tội để cứu lấy giang san trăm họ. Lẽ nào tiếc một đứa con gái làm khổ nhân dân đất Ký Châu.
Toàn Trung nói:
- Giận là giận hôn quân không lo sửa đức trị dân thôi. Còn cá nhân dù phải hy sinh cũng chẳng hại gì. Nay phụ thân đã quyết định như vậy con đâu dám cãi.
Tô Hộ hỏi:
- Vậy thì con ở nhà quyền trị Ký Châu, sớm tối phải siêng năng chăm lo công việc, đừng sanh sự lôi thôi. Ðể cha đem em con dâng cho vua xong cha sẽ trở về.
Toàn Trung vâng lệnh. Tô Hộ trở vào hậu cung thuật rõ ý định mình cho phu nhân là Dương thị hay.
Dương thị khóc òa, nói:
- Con gái mình lâu nay chưa từng biết phép tắc triều đình, nay tiến cung biết có điều gì khổ thân không?
Tô Hộ nói:
- Phúc họa làm sao biết trước đưọc. Việc đến đâu hay đến đó, bây giờ đưa Ðắc Kỷ vào chầu vua để cứu đất Ký Châu nầy khỏi nạn đao binh đã.
Dương thị khóc mãi, Tô Hộ khuyên giải suốt đêm vẫn chưa nguôi.
Hôm sau, Tô Hộ chọn ba ngàn quân kỵ mã, năm trăm gia thần sắm sửa xe loan, bảo Ðắc Kỷ điểm trang lên kiệu ra đi.
Ðắc Kỷ nghe dạy nước mắt như mưa, lạy mẹ và anh từ giã bịn rịn hơn nửa ngày chưa ra khỏi cửa. Thế nữ hai bên khuyên dỗ, phu nhân mới chịu rời, bước vào phòng để cho Ðắc Kỷ ra đi.
Tô Toàn Trung theo đưa năm dậm mới trở lại. Tô Hộ cỡi ngựa theo sau xe loan, đàng trước trương một cây đại kỳ đề hai chữ "Quí Nhân".
Ðoàn ngựa nhắm hướng Triều Ca thẳng tới, trải không biết bao nhiêu khó nhọc, lúc xuống thác, lúc leo gềnh, lặn lội mấy ngày mới đến huyện Qua Châu.
Ngày kia, đoàn người ngựa đến trạm Ân Châu thì trời tối, dịch thừa được tin liền đón tiếp rước vào trạm nghĩ ngơi. Tô Hộ bảo dịch thừa dọn thính đường cho quí nhân nghĩ.
Chẳng dám dấu ngài, trạm nầy hơn ba năm nay có yêu tinh làm lộng, ai đi đường lỡ tối cũng không dám ngủ ở thính đường mà chỉ ngủ ở đại trại thôi. Vậy xin để quí nhân ngủ nơi đại trại mới bình yên vô sự.
Tô Hộ nói:
- Người quý của thiên tử, yêu tinh nào dám phá? Sẵn đây có nhà trạm lại ngủ trong trại coi sao được?
Dịch đường không dám trái mệnh, liền hối bộ hạ quét dọn nhà thính đường, thắp hương cho tan yêu khí, dọn một căn phòng rộng để cho quý nhân gủ.
Tô Hộ dẫn Ðắc Kỷ vào phòng, có năm mươi thế nữ theo hầu hạ, năm trăm gia tướng theo canh cửa, ba ngàn binh mã đóng bên ngoài. Còn Tô Hộ thắp đèn nến ngồi trước nhà khách, nghĩ thầm:
- Chỗ này là trạm dịch, khách qua đường đi lại đông đảo, xung quanh dân chúng cư ngụ rất nhiều, thế mà bảo có yêu quái phá phách thật là chuyện lạ. Tuy nhiên ta cũng nên phòng bị là hơn.
Nghĩ như vậy, Tộ Hộ liền lấy cây roi đuôi beo để trên bàn, rồi ngồi xem sách.
- Ôi chao, trong đời lại có phép lạ như vậy sao? Nếu Tô Hộ đã có người tài như vậy giúp sức thì binh ta cự sao lại?
Tiếp đó, Sùng Hầu Hổ cho người đi dọ thám tin tức Tây Bá Hầu.
Xảy có quân vào báo:
- Tây Bá Hầu sai sứ giả đến ngoài trại, xin vào ra mắt.
Hầu Hổ trong bụng không vui, nhưng cũng phải mời vào hội kiến.
Sứ thần của Tây Bá Hầu mặc đồ trắng, lưng thắt đai xanh, bước vào thi lễ và nói:
- Tôi là Táng Nghi Sanh, vâng lệnh Tây Bá Hầu đến ra mắt hiền hầu.
Hầu Hổ nóng lòng hỏi:
- Chúa ngươi không tuân lệnh thiên tử, chẳng chịu động binh, nay sai ngươi đến đây một mình để làm gì?
Táng Nghi Sanh thưa:
- Chúa công tôi cho việc binh đao là việc dư, bất đắt dĩ mới phải dùng đến. Nay Chúa công tôi sai đem đến cho Tô hầu một phong thơ, lấy lời hơn lẻ thiệt khuyên Tô hầu dâng con chuộc tội. Nếu Tô hầu nghe theo thì dân chúng khỏi nạn binh đao, quân sĩ khỏi lo chết chóc. Còn Tô hầu cứ khăng khăng một mực, chừng ấy sẽ đem binh vấn tội cũng chẳng muộn.
Sùng Hầu Hổ nghe nói cười lớn:
- Ta đem quân đến vây thành Ký Châu, giao phong mấy trận thế mà Tô Hộ vẫn cứng đầu ra binh đối địch, không kể mạng lệnh thiên tử nữa. Nay chúa ngươi chỉ sai ngươi đem đến một phong thơ, làm sao Tô Hộ chịu dâng con mà chuộc tội? Ðó là Tây Bá Hầu đã trái mạng thiên tử, nên mới tìm cách gỡ gạc tội lỗi mà thôi. Ngươi cứ đem thư sang đó xem Tô Hộ có chịu đầu hàng không cho biết.
Táng Nghi Sanh nói:
- Chúa công tôi cho lẽ phải có sức mạnh hơn là gươm giáo.
Sùng Hầu Hổ hiu hiu tự đắc:
- Thì ngươi cứ đem thư đưa cho Tô Hộ rồi sẽ rõ.
Táng Nghi Sanh từ giã Hầu Hổ thẳng đến thành Ký Châu, kêu quân canh bảo vào báo tin.
Lúc đó Tô Hộ đang ăn uống với Hắc Hổ, bổng có quân vào báo:
- Tây Bá Hầu sai người đến trao thơ.
Tô Hộ nói:
- Tây Bá Hầu là người hiền đức, ta không nên đối xử vô lễ.
Nói rồi truyền quân khai thành tiếp sứ. Táng Nghi Sanh bước vào thủ lễ, Tô Hộ hỏi:
- Quan Ðại Phu từ Tây Kỳ đến đây có việc gì chỉ giáo chăng?
Táng Nghi Sanh cung kính đáp:
- Trước đây hiền hầu có làm thơ bất phục thiên tử, nhà vua giận sai Chúa tôi đem binh chinh phạt. Nhưng Chúa tôi biết hiền hầu là người ngay thẳng, tánh khí cương trực, nên không dám ra quân, sai tôi đây dâng hiền hầu một bức tâm thư, xin hiền hầu khai phán.
Dứt lời, lấy phong thư dâng lên Tô Hộ.
Tô Hộ thấy trong thư viết như sau:
"Tây Bá Hầu Cơ Xương cúi lạy dưới trướng Ký Châu Hầu. Tôi nghe nói: Người trong một nước đều là tôi của vua. Vua ra lệnh, tôi không dám trái. Nay hiền hầu có một gái đẹp và hiền đức, Thiên tử muốn chọn vào cung, đó cũng là việc phải xưa nay, sao hiền hầu đã nghịch mệnh vua lại đề phản thi trước ngọ môn nữa. Tội đó không thể châm chước được.
Hiền hầu chỉ biết thương con mà quên nghĩa vua tôi. Hiền hầu là kẻ trung nghĩa xưa nay, tôi không nỡ ngồi nhìn thảm họa đất Ký Châu nên tạm gởi vài lời, khuyên hiền hầu đổi họa làm phước.
Nếu hiền hầu dâng con vào đền sẽ hưởng ba điều lợi:
Thứ nhất, con làm hậu phi được vua yêu dấu, cha làm Quốc trượng uy thế lẫy lừng, ăn lộc ngàn chung, vang danh bốn bể.
Thứ nhì, cõi Ký Châu gia quyến an toàn, tướng sĩ không hề bị khổ sở về binh đao.
Thứ ba, nhân dân Ký Châu không vì lòng khẳng khái của hiền hầu mà mang tai họa.
Xin hiền hầu nghĩ lại, phải biết kinh quyền để tránh tai họa. Tôi với hiền hầu cùng làm tôi nhà Thương cả, đã là tôi trong một nước thì lời hơn lẽ thiệt nói cho nhau biết là nhiệm vụ chung, xin hiền hầu đừng chấp nê, xét cho thấu đáo. Tôi đang mong hồi âm".
Tô Hộ đọc xong ngồi làm thinh và gật gù mãi.
Táng Nghi Sanh thấy vậy thưa:
- Chúa công tôi nghĩ tình đồng trào nên không nỡ đem binh lực chinh phạt, đó là một dụng ý tốt, xin hiền hầu nghĩ lại cho ý kiến gấp.
Tô Hộ trao bức thư cho Sùng Hắc Hổ xem và nói:
- Tây Bá Hầu là người hiền đức, lời nói trong thư cũng rất hòa nhã. Người đã vì ta khuyên ngăn điều hơn thiệt, ta lẽ nào không nghe theo sao?
Sùng Hắc Hổ cũng nói:
- Lời nói phải nặng hơn Thái Sơn, hiền huynh cũng nên vì nghĩa lớn bỏ những câu nệ nhỏ nhen.
Tô Hộ quay sang nói với Táng Nghi Sanh:
- Quan Ðại Phu về thưa lại với Tây Bá Hầu, tôi sẽ dâng con chuộc tội. Tôi tuân theo lời nhơn nghĩa của Tây Bá Hầu chớ không phải tôi sợ binh lực của Tây Kỳ đâu.
Nói rồi truyền quân mở tiệc thết đãi Sanh Nghi nơi quán dịch.
Hôm sau, Tô Hộ viết thư phúc đáp Tây Bá Hầu và tặng Nghi Sanh một số vàng bạc, nhờ Nghi Sanh về thưa lại cho rành rằng mình đã nghe lời dâng con chuộc tôi.
Nghi Sanh từ tạ ra về, Tô Hộ đưa đón hơn hai dậm đường, rồi trở về nói với Hắc Hổ:
- Chúng mình sống trên tình nghĩa. Tây Bá Hầu đã tỏ lời khuyên giải, chúng mình không lẽ không nghe theo. Thực ra trước đây tôi có chủ trương liên minh với chư hầu chống lại Trụ Vương, nhưng hiện thời ý định ấy không còn nữa.
Sùng Hầu Hổ nói:
- Nếu hiền huynh đã quyết định như vậy thì phải đưa ái nữ vào chầu Thiên Tử cho sớm để khỏi bị cản trở.
Tô Hộ liền truyền lệnh sắm sửa đưa Ðắc Kỷ đến Triều Ca. Hắc Hổ nói:
- Việc của hiền huynh như vậy đã xong rồi. Tôi xin trở về thả Toàn Trung ra và bàn với ca ca tôi giải binh, đồng thời làm sớ dâng về triều để hiền huynh tiện bề dâng con chuộc tội. Hiền huynh chớ tính lui tính tới nữa mà hỏng việc.
Tô Hộ nói:
- Tôi có cảm tình với hiền đệ và nặng nghĩa với Tây Bá Hầu lẽ nào tiếc một đứa con gái hay sao? Hiền đệ cứ an lòng trở về, chúng ta còn nhiều ngày gặp gỡ.
Hai đàng chia tay trong luyến tiếc.
Hắc Hổ vừa ra khỏi thành, trở lại đại trại, quân thám thính hay được liền vào báo cho Sùng Hầu hổ hay.
Sùng Hầu Hổ lật đật mời Hắc Hổ vào hỏi:
- Vì sao em về được? Từ khi em bị bắt đến nay anh lo lắng không yên, thường ngày cho người dọ thám, nhưng không nghe tin tức gì cả.
Hắc Hổ nói:
- Tô Hộ chịu dâng con chuộc tội rồi. Chúng ta nên giải binh thôi. Em tuy bị bắt, nhưng Tô Hộ vẫn đối đải tử tế, không sao cả.
Sùng Hầu Hổ nghiến răng hỏi:
- Tô Hộ nghe lời thuyết phục của Tây Bá Hầu rồi sao? Thật đáng ghét. Nó trái lệnh Thiên Tử, nằm ở nhà không tốn một tên quân, chỉ viết một phong thư sai một tên quan quèn đem đến, thế mà được việc, còn ta hao tổn bao nhiêu xương máu mà công lao không thành. Chẳng lẽ bây giờ ta lại giải binh thì nhục nhã quá.
Sùng Hắc Hổ nói:
- Anh thật bất trí. Cùng một chư hầu lớn với người ta, anh ỷ tài đem quân chinh phạt đến nỗi hao binh tổn tướng như vậy, còn người ta chỉ viết một phong thư, không cần mất một mũi tên mà thành công. Anh không biết hổ thẹn sao? Thôi giải binh trở về, đừng nói nhiều nữa.
Sùng Hầu Hổ hậm hực nói:
- Em theo phe bọn chúng, không kể đến tình anh em nữa à?
Sùng Hắc Hổ giận dữ:
- Anh đã làm ô nhục giòng họ Sùng, từ nay em không còn muốn thấy mặt anh nữa.
Dứt lời, truyền quân thả Tô Toàn Trung. Tô Toàn Trung thấy Hắc Hổ tỏ tình như vậy rất mến phục, cúi đầu tạ ơn:
- Chú sanh cháu một lần, cháu coi ơn ấy như trời biển.
Sùng Hắc Hổ nói:
- Cháu về hối thúc phụ thân vào triều chầu vua cho sớm.
Toàn Trung đi rồi, Sùng Hắc Hổ mặt lầm lì kéo quân trở về. Còn Sùng Hầu Hổ lưỡng lự một chút, nhắm bề không xong, cũng giải binh trở lại đất Bắc, làm sớ dâng về triều tạ tội.
Toàn Trung vào thành Ký Châu ra mắt Tô Hộ.
Tô Hộ nói:
- Nay có thư Tây Bá Hầu khuyên giải, cha tính dâng em con cho thiên tử mà chuộc tội để cứu lấy giang san trăm họ. Lẽ nào tiếc một đứa con gái làm khổ nhân dân đất Ký Châu.
Toàn Trung nói:
- Giận là giận hôn quân không lo sửa đức trị dân thôi. Còn cá nhân dù phải hy sinh cũng chẳng hại gì. Nay phụ thân đã quyết định như vậy con đâu dám cãi.
Tô Hộ hỏi:
- Vậy thì con ở nhà quyền trị Ký Châu, sớm tối phải siêng năng chăm lo công việc, đừng sanh sự lôi thôi. Ðể cha đem em con dâng cho vua xong cha sẽ trở về.
Toàn Trung vâng lệnh. Tô Hộ trở vào hậu cung thuật rõ ý định mình cho phu nhân là Dương thị hay.
Dương thị khóc òa, nói:
- Con gái mình lâu nay chưa từng biết phép tắc triều đình, nay tiến cung biết có điều gì khổ thân không?
Tô Hộ nói:
- Phúc họa làm sao biết trước đưọc. Việc đến đâu hay đến đó, bây giờ đưa Ðắc Kỷ vào chầu vua để cứu đất Ký Châu nầy khỏi nạn đao binh đã.
Dương thị khóc mãi, Tô Hộ khuyên giải suốt đêm vẫn chưa nguôi.
Hôm sau, Tô Hộ chọn ba ngàn quân kỵ mã, năm trăm gia thần sắm sửa xe loan, bảo Ðắc Kỷ điểm trang lên kiệu ra đi.
Ðắc Kỷ nghe dạy nước mắt như mưa, lạy mẹ và anh từ giã bịn rịn hơn nửa ngày chưa ra khỏi cửa. Thế nữ hai bên khuyên dỗ, phu nhân mới chịu rời, bước vào phòng để cho Ðắc Kỷ ra đi.
Tô Toàn Trung theo đưa năm dậm mới trở lại. Tô Hộ cỡi ngựa theo sau xe loan, đàng trước trương một cây đại kỳ đề hai chữ "Quí Nhân".
Ðoàn ngựa nhắm hướng Triều Ca thẳng tới, trải không biết bao nhiêu khó nhọc, lúc xuống thác, lúc leo gềnh, lặn lội mấy ngày mới đến huyện Qua Châu.
Ngày kia, đoàn người ngựa đến trạm Ân Châu thì trời tối, dịch thừa được tin liền đón tiếp rước vào trạm nghĩ ngơi. Tô Hộ bảo dịch thừa dọn thính đường cho quí nhân nghĩ.
Chẳng dám dấu ngài, trạm nầy hơn ba năm nay có yêu tinh làm lộng, ai đi đường lỡ tối cũng không dám ngủ ở thính đường mà chỉ ngủ ở đại trại thôi. Vậy xin để quí nhân ngủ nơi đại trại mới bình yên vô sự.
Tô Hộ nói:
- Người quý của thiên tử, yêu tinh nào dám phá? Sẵn đây có nhà trạm lại ngủ trong trại coi sao được?
Dịch đường không dám trái mệnh, liền hối bộ hạ quét dọn nhà thính đường, thắp hương cho tan yêu khí, dọn một căn phòng rộng để cho quý nhân gủ.
Tô Hộ dẫn Ðắc Kỷ vào phòng, có năm mươi thế nữ theo hầu hạ, năm trăm gia tướng theo canh cửa, ba ngàn binh mã đóng bên ngoài. Còn Tô Hộ thắp đèn nến ngồi trước nhà khách, nghĩ thầm:
- Chỗ này là trạm dịch, khách qua đường đi lại đông đảo, xung quanh dân chúng cư ngụ rất nhiều, thế mà bảo có yêu quái phá phách thật là chuyện lạ. Tuy nhiên ta cũng nên phòng bị là hơn.
Nghĩ như vậy, Tộ Hộ liền lấy cây roi đuôi beo để trên bàn, rồi ngồi xem sách.
