eng
competition

Text Practice Mode

Hồi 3: Xem thơ Tây Bá Hầu, Tô Hộ dâng Ðắc Kỷ

created Sep 25th, 12:02 by LySokheng


0


Rating

2192 words
2 completed
00:00
Vừa nói, Toàn Trung vừa vung kích đâm tới. Bên kia Huỳnh Nguyên Tuế lướt ngựa tới cản mũi kích Toàn Trung lại bảo vệ Sùng Hầu Hổ.
Hai tướng đánh nhau chừng vài hiệp, Tôn Tử giục ngựa ra múa chỉa ba đánh giúp với Huỳnh Nguyên Tuế, quyết hạ cho kỳ được Toàn trung. Ai ngờ Toàn trung nghệ siêu quần, một mình chấp hai tướng, đánh vùi như mưa Bấc. Ðánh chừng hai chục hiệp, Toàn Trung ra miệng hét lên một tiếng, đâm Tôn Tử một kích nhào xuống ngựa. Huỳnh Nguyên Tuế cả giận, vung thương đâm chém rất dữ, nhưng Toàn Trung không thèm đánh với Huỳnh Nguyên Tuế, lướt ngựa tới đâm Sùng Hầu Hổ.
Sùng Hầu Hổ sợ hãi lui ngựa ra sau. Sùng Ứng Bưu vội lướt tới đỡ cây kích của Toàn Trung rồi hiệp lực với Huỳnh Nguyên Tuế cự chiến. Toàn Trung lúc này đánh với ba tướng, nhưng càng đánh càng hăng, không biết mệt, múa kích như mưa bay gió táp.
Ðánh được một lúc, Sùng Hầu Hổ bị Toàn Trung chém toẹt một đường đứt nửa áo giáp. Hầu Hổ mất vía quất ngựa chạy dài. Ứng Bưu lúng túng bị Toàn Trung đâm một kích nhắm cánh tay, gần nhào xuống ngựa, may nhờ Huỳnh Nguyên Tuế bảo vệ mới chạy khỏi.
Toàn Trung đắc thắng, rượt đám tàn quân của Sùng Hầu Hổ chém giết một hồi, thấy trời còn khuya chẳng dám đuổi theo, vội thâu binh về.
Khi Toàn Trung về đến chân thành, trời mới rựng sáng, vội kêu quân mở cửa vào ra mắt Hộ thưa:
Con vâng lệnh thân phụ mai phục tại Ngủ Cang, đến nữa đêm địch quân chạy đến đó, một mình con chém đứt vạt giáp của Sùng Hầu Hổ, đâm chết Tôn Tử đánh Sùng Ứng Bưu gần sa xuống ngựa, trời tối, sợ điều xuất con không dám đuổi theo, xin phụ thân miễn tội.
Hộ nói:
Con đã làm chúng khiếp vía rồi, như thế cũng đủ, khỏi cần truy kích nữa.
Cha con Sùng Hầu Hổ bị thương chạy riết cho đến sáng mới dám dừng lại, kiểm điểm binh thấy trong đám tàn quân người nào cũng bị lỗ đầu chảy máu, người thì rách áo cụt tay, không một tên quân nào còn nguyên vẹn.
Binh tướng một đoàn trở thành dụng. Nhìn thảm trạng ấy Hầu Hổ thấy lòng đau đớn cùng, ngồi than thở mãi.
Huỳnh Nguyên Tuế nói:
- Chúa công hơi đâu than thở? Việc binh thắng bại thường. Bởi ta ý nên nhằm mưu địch. Vậy Chúa công dừng binh nơi đây, viết thơ thôi thúc Tây Hầu đem binh đến rửa hận. Châu chẳng qua chỉ một trấn nhỏ, dẫu hùng mạnh đến đâu cũng không chống nỗi binh của thiên triều.
Sùng Hầu Hổ nói lảm nhảm:
- Tây Hầu Xương không tuân mệnh thiên tử, không chịu đem binh tiếp ứng, ấy tội khi quân làm nhục ta. Ta căm hận lắm. Nếu nay ta thôi thúc đem binh đến phạt Châu chẳng khác nào ta cứu vớt tội khi quân của nó, thể diện ta cũng tổn thương.
Mặt Sùng Hầu Hổ lúc đỏ lúc tái, lòng lúng túng chưa biết tính kế gì, thì bổng xa xa một đoàn quân người ngựa kéo đến đông nghẹt. Hầu Hổ thất kinh vội cầm thương lên ngựa, toan tìm đường chạy.
Nhưng may thay đạo quân này không phải quân của Châu Hầu Hộ. Cầm đầu một tướng mặt đen như lọ, râu đỏ như râu tôm, chân mày bạc, con mắt ốc, đầu đội mão da thú, mình mặc giáp liên hoàn, lưng mang đai ngọc, cỡi một con thú mắt lừa tròng vàng, hai tay cầm cặp búa đồng.
Sùng Hầu Hổ thấy tướng ấy thì mừng rỡ reo to:
- A, không phải địch quân. Chính em của ta đem binh đến giúp đỡ.
Thật vậy, tướng ấy Sùng Hắc Hổ, em ruột của Hầu Hổ, làm Chúa Tào Châu. Các tướng đều xuống ngựa làm lễ.
Hắc Hổ nói với Hầu Hổ:
- Em nghe anh thất nên đem binh đến giúp, không ngờ lại gặp nhau đây, thật may lắm.
Hầu Hổ thở dài:
- Ngu huynh ý lầm mưu tên phản loạn, bây giờ binh tướng lớp chết, lớp bị thương, còn đánh ai được nữa?
Sùng Hắc Hổ nói:
- Hiền huynh chớ lo. Một mình đạo binh của em đây cũng đủ sức tiêu diệt Châu rồi. Vậy hiền huynh ra lệnh đồng hiệp binh trở lại thành Châu rồi sẽ liệu.
Sùng Hầu Hổ ra lệnh kéo binh trở lại. Hắc Hổ ba ngàn phi nên xông pha đi trước, còn binh hai vạn bổ xung vào đội tàn quân của Hầu Hổ kéo theo sau.
Quân thám thính về báo cho Hộ hay:
- Nay binh của Sùng Hắc Hổ Tào Châu kéo đến vây thành.
Hộ nghe nói ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc lâu, rồi than thầm:
- Sùng Hắc Hổ nghệ cao cường, lại phép tiên, nội thành không tướng nào cự lại. Nay kéo binh đến đây biết liệu làm sao?
Hai bên tướng đều lo lắng. Toàn Trung bước ra thưa:
- Hễ binh đến thì tướng ngăn, nước tràn vào thì lấy đật chận. Một mình Hắc Hổ làm nên việc phụ thân sợ sệt như vậy?
Hộ thấy con mình nông nỗi nạt lớn:
- Ngươi đứa hậu sanh, chưa từng trải việc đời, biết nói. Ngươi tưởng ngươi anh hùng lắm sao? Hắc Hổ người học phép tiên, lấy đầu tướng giặc giữa vòng binh như lấy đồ trong túi. Ngươi chớ khoe khoang uổng mạng.
Toàn Trung nói:
- Phụ thân khiếp sợ tài năng của chúng quên uy thế của quân ta. Con ra binh trận này, nếu không bắt được Sùng Hắc Hổ quyết không về đây thấy mặt phụ thân nữa.
Hộ nói:
- Thằng phách lối. Ta cho mày ra trận một chuyến cho biết khôn.
Toàn Trung vội nhảy lên ngựa, kéo ba ngàn quân ra trận, kêu lớn:
- Chúng bay vào gọi Sùng Hắc Hổ ra đây cho mau.
Quân trở vào báo với Hắc Hổ:
- Toàn Trung mời Chúa công ra nói chuyện.
Hắc Hổ nghĩ thầm:
- Mình kéo quân đến đây không phải để so tài cao thấp để gỡ rối việc này. Anh mình nóng nảy, đem quân đánh Hộ điều thất sách. Nếu Toàn Trung ra trận thì ta dùng lời phải trái gọi Hộ ra phân giải ắt xong, cởi mở hận thù giữa anh ta với Hộ rất tiện.
Hắc Hổ nghĩ rồi lên ngựa ra trước trại, thấy Toàn Trung đang múa kích mặt giận hầm hầm, thì nói lớn:
- Toàn Trung! Cháu trở về mời phụ thân của cháu ra đây cho chú nói chuyện đã.
Toàn Trung còn nhỏ, chưa hiểu việc đời, lại nghe cha mình khen tài Hắc Hổ anh hùng, nên không phục, quyết một trận đua tranh, liền lướt ngựa tới mắng lớn:
- Sùng Hắc Hổ, ngươi với ta thù địch, còn nói chuyện tình nghĩa làm gì? Hãy lui quân về Tào Châu thì giữ được tánh mạng, bằng đây giao tranh ắt mất đầu.
Hắc Hổ nổi giận gầm lên một tiếng;
- Thằng súc sanh, lễ!
Toàn Trung múa kích chém liền. Hắc Hổ đưa cặp búa đồng ra đỡ.
Hắc Hổ tiếng tay nghệ cao cường, lúc nhỏ lại học được phép tiên về phái Triệt Giáo, bởi vậy lúc ra trận mang bầu phép sau lưng, biến hóa nhiều lối lạ. Toàn Trung không việc ấy, cậy mình tài sức, múa kích như bay, quyết bắt sống cho được Hắc Hổ làm nổi tiếng anh hùng với thiên hạ chơi.
Toàn Trung đánh với Hắc Hổ năm mươi hiệp, tài múa kích của Toàn Trung quả địch, Hắc Hổ cầm búa đồng đỡ gạt đến toát mồ hôi, hơi thở khò khè, còn Toàn Trung vẫn hăng say không biết mệt.
Thấy vậy Hắc Hổ cũng phải khen thầm:
- Hộ thằng con xứng đáng quá. Cọp cha sanh cọp con phải.
Nói rồi quày ngựa bỏ chạy. Toàn Trung ngỡ Hắc Hổ cự không lại, cười ngất nói:
- Nếu mình nghe lời cha mình thì mình đã lầm tên tướng dở này rồi! thế cũng khoe dũng tướng. mầy Hắc hay Bạch Hổ mặc kệ, ta quyết bắt sống đem về lột da để thiên hạ biết danh ta.
Nói rồi giục ngựa đuổi theo rất gấp. Hắc Hổ nghe phía sau tiếng lạc ngựa của Toàn Trung đã đến gần, liền mở nút hồ niệm chú lâm râm, tức thì trong hồ bay ra một làn khói trắng tua tủa. Trong làn khói trắng ấy hiện ra một con chim ó mỏ sắt, kêu chí choé, bay đến mổ vào mắt Toàn Trung. Toàn Trung thất kinh cầm kích xoay tròn, không cho chim ó mổ mắt mình. Chim ó không xông vào được, liền mổ vào mắt ngựa. Con ngựa đau quá lên một tiếng nhãy lồng lên ném Toàn Trung xuống đất.
Hắc Hổ nhảy xuống ngựa, đè Toàn Trung hối quân trói lại dẫn về dinh.
Sùng Hầu Hổ nghe tin thắng trận, vội ra ngoài nghênh tiếp, Hắc Hổ nói:
- Em mới ra quân đã bắt được viên tiểu tướng đem về đó.
Hầu Hổ thấy Toàn Trung, nghiến răng trợn mắt nói:
- Ðêm vừa rồi, ngươi đón đường đánh quân ta tại Ngủ Cang, ngươi anh hùng thật. Nay sao lại chịu trói, không tỏ tài anh hùng tao xem thử?
Toàn Trung đứng trợn mắt nhìn Hầu Hổ nói:
- Chúng bay dùng thuật bắt ta đâu gọi anh hùng. Ta tiếc không cầm quân được lâu để bắt chúng bay nhai xương cho đả giận.
Hầu Hổ sỉ sỏ:
- Nay ngươi đã bị bắt, ngươi còn dám lễ sao? Cha con ngươi tội đáng tru lục, giờ đây ta chém ngươi trước đã.
Nói rồi liền dẫn Toàn Trung ra ngoài xử tử.
Hắc Hổ can:
- Hiền huynh bớt giận. Tội cha con Toàn Trung đáng chết, song cha con làm phản triều đình, hiền huynh được ủy thác đến đây vấn tội. Vậy bắt được tội phạm, hiền huynh phải giải về Triều Ca cho thiên tử hành hình, nếu hiền huynh tự tiện giết đi, sau nầy không khỏi tiếng khi quân. Vả lại, con gái Hộ Ðắc Kỷ đang được thiên tử ước, nếu sau nầy Ðắc Kỷ được gần gủi thiên tử, xin tha tội cho Hộ, Hộ lên hàng Quốc thích, quyền hành trong tay, muốn trả thù hiền huynh chuyện rất dễ. Chúng ta dại chuốc lấy oán cừu, không lợi cho chúng ta cả?
Sùng Hầu Hổ nghe nói như sáng con mắt lên:
- Hiền đệ định xử trí việc này ra sao?
Sùng Hắc Hổ nói:
- Cứ giam Toàn Trung lại, chờ bắt được Hộ rồi sẽ giải về triều đình cho Thiên Tử xét xử. Chúng ta chỉ tuân lệnh Thánh hoàng thôi không chuốc lấy ân oán làm gì?
Sùng Hầu hổ hậm hực:
- Hiền đệ nói cũng phải. Song chúng làm nhục anh mấy lần nơi trận chiến, nếu không trả được thù hận ấy, anh không thể vui được.
Nói rồi truyền đem giam Toàn Trung đợi giải về Triều Ca truyền dọn tiệc ăn mừng thắng trận.
Bên kia quân theo Toàn Trung ra trận, thấy Toàn Trung bị bắt vội chạy về báo với Hộ:
- Công tử ra binh, rượt Sùng Hắc Hổ chạy một lúc, bị hắn dùng pháp thuật bắt sống rồi.
Hộ nói:
- Ta đã biết trước rồi, thế nào cũng không toàn mạng được. Bởi tài, không nghe lời ta nên mới bị bắt đó.
Nét mặt Hộ dàu dàu. Các tướng xúm lại khuyên giải, xin ra trận để báo thù cho Toàn Trung. Hộ nói:
- Không được đâu! Hắc Hổ trang dũng tướng, lại thuật hại người. Các ngươi ra đó chẳng khác đem trứng chọi đá. Làm một việc biết chắc không thành công thì không nên làm.

saving score / loading statistics ...