Text Practice Mode
Hồi 2: Phản nước Thương, Tô Hộ đề thơ 2
created Sep 25th, 11:54 by LySokheng
0
2190 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Ðông Bá Hầu Khương Hoàng Sở tâu:
-Chúng tôi đội ơn trên ban chức tổng trấn, hằng ngày ráng lo nhiệm vụ, sợ không tròn trách nhiệm bệ hạ giao phó, nếu có nhọc sức ngựa trâu đôi chút bất quá cũng chỉ mong đền bổn phận làm tôi. Nay được bệ hạ ra ơn vỗ về, thật chúng tôi vạn hạnh.
Trụ Vương rất vui mừng, truyền Thừa Tướng Thương Dung và Á Tướng Tỉ Can khiến quân dọn tiệc tại đền Hiển Thánh, đãi đằng bốn vị tổng trấn cho tử tế.
Bốn trấn chư hầu lạy tạ rồi theo Thương Dung và Tỉ Can đến dự tiệc. Trụ Vương bãi triều vào hậu cung đòi Bí Trọng và Vưu Hồn đến hỏi:
Năm ngoái các khanh khuyên ta xuống chiếu nhờ bốn trấn chư hầu kén chọn mỹ nữ, nhưng bị Tể Tướng Thương Dung cản ngăn. Năm nay sẵn dịp bốn trấn chư hầu về đủ mặt, Trẫm có nên phán truyền lệnh ấy hay không?
Bí Trọng tâu:
-Thừa Tướng trước kia can việc kén mỹ nữ, bệ hạ đã nghe theo, bây giờ lại truyền kén nữa, tôi e các chư hầu hay được mất uy tín của bệ hạ chăng? Tôi có nghe đồn con gái Ký Châu Hầu Tô Hộ quốc sắc khuynh thành, huê nhường nguyệt thẹn, nếu bệ hạ chọn vào cung cấm chắc được toại nguyện. Vả lại đòi một người vào cung không làm cho dân chúng xôn xao, và cũng không có gì.
Vua Trụ khen:
-Khanh thật là kẻ đa mưu túc trí. Như vậy mới đủ sức giúp Trẫm trong lúc này.
Nói rồi khiến nội thị ra ngoài đòi Tô Hộ vào ra mắt.
Nội thị tuân lệnh ra đến nhà trạm truyền:
-Thiên Tử cho mời Ký Châu Hầu vào thương nghị việc nước.
Tô Hộ theo nội thị vào thẳng đến Long Ðức, làm lễ tung hô rồi quỳ nghe lệnh. Trụ vương hỏi:
-Trẫm nghe khanh có một người con gái nết na dịu dàng, tánh tình thuần hậu, Trẫm muốn chọn vào hậu cung để được gần Trẫm, nếu được vậy khanh sẽ là quốc thích, ăn lộc trời, hưởng ngôi lớn, yên trấn nơi Ký Châu, danh vang bốn biển. Ðời người được vinh hiển, giàu sang như vậy ai lại không thích, chẳng biết ý khanh như thế nào?
Tô Hộ nghe Trụ Vương nói mặt lạnh như tiền, tâu:
-Bệ hạ có tam cung lục viện, cung nữ hơn ngàn người thì thiếu gì kẻ mặt liễu mày hoa? Bệ hạ còn chưa thỏa mãn sao? Xin Bệ hạ chớ nghe lời kẻ dua mị nghĩ điều dục vọng. Vả lại con tôi còn thơ dại, lễ phép chưa biết gì, đức hạnh và nhan sắc đều thiếu, bệ hạ nhọc lòng tưởng đến làm chi. Xin hãy bền lòng lo việc chánh, để thiên hạ mến đức như vậy không rạng rỡ đức trị dân sao?
Vua Trụ cười lớn nói:
-Xưa nay ai cũng muốn cho con gái mình làm rạng rỡ tông môn, đáp đền hiếu thảo. Nay con gái của khanh vào làm Phi hậu sánh vai với Trẫm, còn khanh thì lên hàng Quốc thích, vinh hiển nhất đời còn gì hơn? Sao khanh không nghĩ chuyện ấy, cố chấp làm gì?
Tô Hộ đón biết do Vưu Hồn, Bí Trọng mất ăn, bày chuyện trả thù, nên giận nói lớn:
-Tôi nghe nói: Vua làm điều có đức thì muôn dân mến phục, bốn phương quy thuận, muôn dân kính vì, lộc trời trọn hưởng. Xưa Vua Kiệt nhà Hạ vì đam mê sắc dục, làm lắm điều ác, còn nhà Thương thì không màn của lợi, đức lớn ân nhiều, nên thiên hạ theo về, dựng lên đại nghiệp. Nay Bệ hạ không bắt chước tổ tông, lại noi theo gương nhà Hạ, dẫm chân lên bước đường vong quốc, hạ thần lấy làm tiếc. Hễ Hoàng đế ham sắc thì mất xã tắc, Ðại phu ham sắc thì mất cơ nghiệp, thứ dân tham sắc thì lụy thân. Vua là tấm gương của bầy tôi, hễ Vua lỗi đạo thì tôi lăng loàn, lập phe tụ đảng, mối nước rối ren. Tôi chỉ sợ cơ nghiệp nhà Thương gầy dựng sáu trăm năm nay, vì bệ hạ mà sụp đổ.
Trụ Vương nghe Tô Hộ nói xúc phạm, giận đỏ mặt mắng:
-Xưa nay hễ đạo làm tôi phải gìn lòng trung nghĩa, vua cho hầu thì lật đật đến hầu chẳng dám đợi xe, Vua khiến chết chẳng dám từ chối. Nay Trẫm chỉ cần kén một đức con gái vào làm Hậu Phi mà ngươi dám buông lời chống trả, mắng nhiếc Trẫm, lại sánh Trẫm với vua kiệt là một ông vua mất nước. Có ai dám vô lễ như thế không?
Liền truyền cho nội thị bắt Tô Hộ đem đến tòa pháp ti kết tội khi quân. Nội thị tuân lệnh bắt Tô Hộ trói lại.
Vưu Hồn, Bí Trọng vội quỳ tâu:
-Tội khi quân của của Tô Hộ đáng xử phạt lắm, nhưng vì Bệ hạ nuốn kén con gái của Tô Hộ rồi lại làm tội Tô Hộ e thiên hạ không hiểu sự tình nghĩ lầm rằng Bệ hạ trọng sắc khinh hiền. Xin Bệ hạ ra ân tha tội cho Tô Hộ về nước. Tô hộ sẽ cảm đức bệ hạ, đem ái nữ dâng vào cung. Như vậy Bệ hạ sẽ tránh được tiếng thị phi, mà tỏ mình có lòng nhân nữa.
Vua Trụ nghe nói bớt giận, truyền tha tội cho Tô Hộ, bảo phải về nước, không được nấn ná ở triều ca ngày nào nữa.
Lệnh vua vừa ban xuống, nội thị liền mở trói đuổi Tô Hộ ra lập tức.
Tô Hộ trở về trạm dịch. Các tướng xúm lại nghênh tiếp, và hỏi thăm:
-Chẳng hay Thiên tử mời Chúa công vào triều bàn chuyện cơ mật gì vậy?
Tô Hộ hơi giận chưa nguôi, thốt lời mắng Trụ Vương:
-Hôn quân vô đạo chẳng tiếc sự nghiệp của tổ ông để lại, nghe lời nịnh thần buộc ta phải tiến dâng con gái để sung vào Hậu Phi. Ta đoán chắc việc này do Bí Trọng, Vưu Hồn xúi giục, muốn đem sắc đẹp mê hoặc lòng vua để tranh uy thế? Ta can vua nhưng vua không nghe, lại bảo ta nghịch mạng truyền dẫn đến pháp ti bắt tội.
Các tướng thở dài, hỏi:
-Nếu vậy Chúa công làm thế nào về được?
Tô Hộ nói:
-Hai đứa gian nịnh ấy lại tâu xin với hôn quân tha tội cho ta trở về để cải hối, và dâng ái nữ cho hôn quân. Việc này nếu Thái Sư Văn Trọng có ở triều, hai đứa gian thần ấy đâu dám lộng hành như vậy? Hôn quân đã sa vào tội lỗi, tiếc thay cơ nghiệp Thành Thang sớm tối phải tan tành.
Các tướng hỏi:
-Vậy chúa công có ý định thế nào đối với việc này?
Tô Hộ nói:
-Nếu không dâng Ðắc Kỷ vào cung thế nào hôn quân cũng đem quân đánh phá nước ta, bằng dâng Ðắc Kỷ vào đó sau này hôn quân thiếu đức làm hư xả tắc, thiên hạ sẽ cho ta là kẻ bất trí. Các tướng có mưu nào gở rối chăng?
Các tướng đồng nói:
-Hễ vua bất chánh thì tôi không phục, nay Thiên tử trọng sắc khinh hiền, Chúa công cũng cần gì phải tôn thờ. Cứ trở về giữ lấy nước mình an vui một cỏi.
Tô Hộ đang giận nghe mấy lời của các tướng chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, mặt giận phừng phừng nói:
-Ðấng trượng phu chẳng bao giờ thèm làm lén, đi ở phân minh.
Nói rồi khiến quân đem bút mựt ra, đề bốn câu thơ trên vách tường trước cửa đền, để thiên hạ rõ ý mình không tùng phục nhà Thương nữa:
Quân loạn thần cương
Hữu bại ngũ thường
Ký Châu Tô Hộ
Vĩnh bất triều Thương
Có nghĩa là
Vua chẳng kỷ cương
Lỗi đạo luân thường
Ký Châu Tô Hộ
Chẳng chầu nhà Thương
Sau khi đề ra bài phản thi Tô Hộ dẫn các tướng ra khỏi Triều Ca trở về nước.
Còn vua Trụ tuy nghe lời Vưu Hồn, Bí Trọng tha Tô Hộ nhưng sợ Tô Hộ trở về không chắc chịu dâng Ðắc Kỹ, nên lòng vẫn buồn bực không an. Tiếp đến có Huỳnh Môn Quan vào tâu:
-Tô Hộ đề phản thi trước ngõ, hạ thần chẳng dám dấu, xin phép vào trình bệ hạ rõ.
Nói rồi trải tấm giấy trên long án. Vua Trụ xem xong nổi giận mắng:
-Trẫm thuận theo lòng người ưa dung tha những kẻ có tội không giết loài chuột, mới cho về xứ. Thế mà nó không biết xét thấy thân phận, lại đề phản thi trước đền, lăng nhục triều đình. Ta không thể bỏ qua hành động ấy được.
Liền cho lệnh đòi ba viên đại tướng là Ân Phú Bại, Triều Ðiển, và Lổ Hùng vào phán:
-Tô Hộ bất trung, làm phản thi đề ngoài ngọ môn nhục mạ Thiên Triều. Các khanh hãy điểm hai mươi muôn binh đi tiên phuông, Trẫm sẽ dẫn các quan theo sau hậu tập.
Lổ Hùng cuối đầu nghĩ thầm:
-Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, tánh tình ngay thẳng, chẳng biết vì sao lại có hành động như vậy. Hay kẻ nào thù oán phao vu chăng? Tội trạng còn chưa rõ ràng, nếu để nhà vua thân chinh thì Ký Châu còn gì?
Nghĩ như vậy, Lổ Hùng quỳ tâu:
-Tô Hộ có tội, cần gì Bệ hạ thân chinh cho nhọc. Nay bốn trấn chư hầu còn đó, nếu muốn bắt Tô Hộ, Bệ hạ chỉ cần sai một trong bốn chư hầu ấy đem quân vấn tội cũng đủ.
Trụ vương hỏi:
Bốn trấn chư hầu ấy Trẫm nên sai ai đi bắt Tô Hộ?
Bí Trọng quỳ tâu:
- Ký Châu thuộc phần đất Bắc Bá Hầu điều khiển, xin Bệ hạ sai Sùng Hầu Hổ đem binh bắt Tô Hộ là phải lẽ.
Trụ Vương y lời, Lổ Hùng lại nghĩ thầm:
-Sùng Hầu hổ là người tham lam hung dữ, nếu lấy oai thiên tử đi chinh phạt, dân Ký Châu sẽ bị thảm họa không ít. Sẵn đây có Tây Bá Hầu là người nhân đức, nếu tiến cử Tây Bá Hầu thì lưỡng toàn.
Nghĩ như vậy, Lổ Hùng tâu:
-Sùng Hầu Hổ tuy làm tổng trấn cõi Bắc, nhưng ân đức chưa có bao nhiêu, nếu thay Bệ hạ đi chinh phạt e không thắng, chi bằng sai Tây Bá Hầu là Cơ Xương, lâu nay nổi tiếng nhân nghĩa, may ra không tốn tên đạn mà bắt Tô Hộ dễ hơn.
Trụ Vương ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
Thôi để Trẫm sai cả hai trấn chư hầu ấy cùng hợp sức đem binh vấn tội thì tiện hơn.
Tiếp đó, Trụ Vương thảo chiếu sai nội thị truyền đạt.
Bấy giờ, bốn trấn chư hầu đang dự tiệc với Thừa tướng Thương Dung và Tỉ Can tại đền hiển Thánh, bổng có sứ đến dạy Tây và Bắc Bá Hầu nghe truyền chiếu chỉ.
Hai trấn chư hầu thấy có chiếu Thiên tử vội quỳ mọp dưới đất, Sứ thần tuyên đọc như sau:
"Trẫm nghe: Mão đội trên đầu, dép đi dưới chân, không thể làm trái ngược được. Chúa trị dân tôi thờ chúa, ấy là do đạo trời. Nay Tô Hộ chẳng biết đạo nghĩa, không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước, Trẫm vì lòng nhân tha cho về nước, nhưng lại không biết hối cải ăn năn, đề phẩn thơ có ý nghịch mạng trời, nay Trẫm ban bùa việt, cờ mao, uy quyền cho Tây và Bắc Bá Hầu thay mặt Trẫm, đem binh đến Ký Châu vấn tội. Nếu ai vì tình riêng dung tha kẻ tôi loàn sẽ bị liên can "
Thiên sứ đọc chiếu xong, hai vị tổng trấn đều lạy tạ, vâng mạng.
Ðoạn Tây Bá Hầu nói với Thừa Tướng Thương Dung và ba vị tổng trấn kia:
Tô Hộ đến chầu Thiên tử chưa vào đền ra mắt, sao trong chiếu lại nói không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước? Việc này chưa hiểu nguyên nhân ra sao. Vả chăng Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, hằng có công với triều đình. Còn việc đề thơ ngoài ngõ phản đối thiên triều, tôi e không xác đáng. Nếu Bệ hạ nghe theo lời kẻ quấy, sai chinh phạt tôi trung, e không hợp với lòng dân. Xin Thừa Tướng và Á Tướng ngày mai vào chầu, hỏi xem tội Tô Hộ là tội gì cho biết. Nếu đáng trừng phạt thì trừng phạt, còn không đáng thì phải can vua kẻo tội nghiệp Ký Châu Hầu.
-Chúng tôi đội ơn trên ban chức tổng trấn, hằng ngày ráng lo nhiệm vụ, sợ không tròn trách nhiệm bệ hạ giao phó, nếu có nhọc sức ngựa trâu đôi chút bất quá cũng chỉ mong đền bổn phận làm tôi. Nay được bệ hạ ra ơn vỗ về, thật chúng tôi vạn hạnh.
Trụ Vương rất vui mừng, truyền Thừa Tướng Thương Dung và Á Tướng Tỉ Can khiến quân dọn tiệc tại đền Hiển Thánh, đãi đằng bốn vị tổng trấn cho tử tế.
Bốn trấn chư hầu lạy tạ rồi theo Thương Dung và Tỉ Can đến dự tiệc. Trụ Vương bãi triều vào hậu cung đòi Bí Trọng và Vưu Hồn đến hỏi:
Năm ngoái các khanh khuyên ta xuống chiếu nhờ bốn trấn chư hầu kén chọn mỹ nữ, nhưng bị Tể Tướng Thương Dung cản ngăn. Năm nay sẵn dịp bốn trấn chư hầu về đủ mặt, Trẫm có nên phán truyền lệnh ấy hay không?
Bí Trọng tâu:
-Thừa Tướng trước kia can việc kén mỹ nữ, bệ hạ đã nghe theo, bây giờ lại truyền kén nữa, tôi e các chư hầu hay được mất uy tín của bệ hạ chăng? Tôi có nghe đồn con gái Ký Châu Hầu Tô Hộ quốc sắc khuynh thành, huê nhường nguyệt thẹn, nếu bệ hạ chọn vào cung cấm chắc được toại nguyện. Vả lại đòi một người vào cung không làm cho dân chúng xôn xao, và cũng không có gì.
Vua Trụ khen:
-Khanh thật là kẻ đa mưu túc trí. Như vậy mới đủ sức giúp Trẫm trong lúc này.
Nói rồi khiến nội thị ra ngoài đòi Tô Hộ vào ra mắt.
Nội thị tuân lệnh ra đến nhà trạm truyền:
-Thiên Tử cho mời Ký Châu Hầu vào thương nghị việc nước.
Tô Hộ theo nội thị vào thẳng đến Long Ðức, làm lễ tung hô rồi quỳ nghe lệnh. Trụ vương hỏi:
-Trẫm nghe khanh có một người con gái nết na dịu dàng, tánh tình thuần hậu, Trẫm muốn chọn vào hậu cung để được gần Trẫm, nếu được vậy khanh sẽ là quốc thích, ăn lộc trời, hưởng ngôi lớn, yên trấn nơi Ký Châu, danh vang bốn biển. Ðời người được vinh hiển, giàu sang như vậy ai lại không thích, chẳng biết ý khanh như thế nào?
Tô Hộ nghe Trụ Vương nói mặt lạnh như tiền, tâu:
-Bệ hạ có tam cung lục viện, cung nữ hơn ngàn người thì thiếu gì kẻ mặt liễu mày hoa? Bệ hạ còn chưa thỏa mãn sao? Xin Bệ hạ chớ nghe lời kẻ dua mị nghĩ điều dục vọng. Vả lại con tôi còn thơ dại, lễ phép chưa biết gì, đức hạnh và nhan sắc đều thiếu, bệ hạ nhọc lòng tưởng đến làm chi. Xin hãy bền lòng lo việc chánh, để thiên hạ mến đức như vậy không rạng rỡ đức trị dân sao?
Vua Trụ cười lớn nói:
-Xưa nay ai cũng muốn cho con gái mình làm rạng rỡ tông môn, đáp đền hiếu thảo. Nay con gái của khanh vào làm Phi hậu sánh vai với Trẫm, còn khanh thì lên hàng Quốc thích, vinh hiển nhất đời còn gì hơn? Sao khanh không nghĩ chuyện ấy, cố chấp làm gì?
Tô Hộ đón biết do Vưu Hồn, Bí Trọng mất ăn, bày chuyện trả thù, nên giận nói lớn:
-Tôi nghe nói: Vua làm điều có đức thì muôn dân mến phục, bốn phương quy thuận, muôn dân kính vì, lộc trời trọn hưởng. Xưa Vua Kiệt nhà Hạ vì đam mê sắc dục, làm lắm điều ác, còn nhà Thương thì không màn của lợi, đức lớn ân nhiều, nên thiên hạ theo về, dựng lên đại nghiệp. Nay Bệ hạ không bắt chước tổ tông, lại noi theo gương nhà Hạ, dẫm chân lên bước đường vong quốc, hạ thần lấy làm tiếc. Hễ Hoàng đế ham sắc thì mất xã tắc, Ðại phu ham sắc thì mất cơ nghiệp, thứ dân tham sắc thì lụy thân. Vua là tấm gương của bầy tôi, hễ Vua lỗi đạo thì tôi lăng loàn, lập phe tụ đảng, mối nước rối ren. Tôi chỉ sợ cơ nghiệp nhà Thương gầy dựng sáu trăm năm nay, vì bệ hạ mà sụp đổ.
Trụ Vương nghe Tô Hộ nói xúc phạm, giận đỏ mặt mắng:
-Xưa nay hễ đạo làm tôi phải gìn lòng trung nghĩa, vua cho hầu thì lật đật đến hầu chẳng dám đợi xe, Vua khiến chết chẳng dám từ chối. Nay Trẫm chỉ cần kén một đức con gái vào làm Hậu Phi mà ngươi dám buông lời chống trả, mắng nhiếc Trẫm, lại sánh Trẫm với vua kiệt là một ông vua mất nước. Có ai dám vô lễ như thế không?
Liền truyền cho nội thị bắt Tô Hộ đem đến tòa pháp ti kết tội khi quân. Nội thị tuân lệnh bắt Tô Hộ trói lại.
Vưu Hồn, Bí Trọng vội quỳ tâu:
-Tội khi quân của của Tô Hộ đáng xử phạt lắm, nhưng vì Bệ hạ nuốn kén con gái của Tô Hộ rồi lại làm tội Tô Hộ e thiên hạ không hiểu sự tình nghĩ lầm rằng Bệ hạ trọng sắc khinh hiền. Xin Bệ hạ ra ân tha tội cho Tô Hộ về nước. Tô hộ sẽ cảm đức bệ hạ, đem ái nữ dâng vào cung. Như vậy Bệ hạ sẽ tránh được tiếng thị phi, mà tỏ mình có lòng nhân nữa.
Vua Trụ nghe nói bớt giận, truyền tha tội cho Tô Hộ, bảo phải về nước, không được nấn ná ở triều ca ngày nào nữa.
Lệnh vua vừa ban xuống, nội thị liền mở trói đuổi Tô Hộ ra lập tức.
Tô Hộ trở về trạm dịch. Các tướng xúm lại nghênh tiếp, và hỏi thăm:
-Chẳng hay Thiên tử mời Chúa công vào triều bàn chuyện cơ mật gì vậy?
Tô Hộ hơi giận chưa nguôi, thốt lời mắng Trụ Vương:
-Hôn quân vô đạo chẳng tiếc sự nghiệp của tổ ông để lại, nghe lời nịnh thần buộc ta phải tiến dâng con gái để sung vào Hậu Phi. Ta đoán chắc việc này do Bí Trọng, Vưu Hồn xúi giục, muốn đem sắc đẹp mê hoặc lòng vua để tranh uy thế? Ta can vua nhưng vua không nghe, lại bảo ta nghịch mạng truyền dẫn đến pháp ti bắt tội.
Các tướng thở dài, hỏi:
-Nếu vậy Chúa công làm thế nào về được?
Tô Hộ nói:
-Hai đứa gian nịnh ấy lại tâu xin với hôn quân tha tội cho ta trở về để cải hối, và dâng ái nữ cho hôn quân. Việc này nếu Thái Sư Văn Trọng có ở triều, hai đứa gian thần ấy đâu dám lộng hành như vậy? Hôn quân đã sa vào tội lỗi, tiếc thay cơ nghiệp Thành Thang sớm tối phải tan tành.
Các tướng hỏi:
-Vậy chúa công có ý định thế nào đối với việc này?
Tô Hộ nói:
-Nếu không dâng Ðắc Kỷ vào cung thế nào hôn quân cũng đem quân đánh phá nước ta, bằng dâng Ðắc Kỷ vào đó sau này hôn quân thiếu đức làm hư xả tắc, thiên hạ sẽ cho ta là kẻ bất trí. Các tướng có mưu nào gở rối chăng?
Các tướng đồng nói:
-Hễ vua bất chánh thì tôi không phục, nay Thiên tử trọng sắc khinh hiền, Chúa công cũng cần gì phải tôn thờ. Cứ trở về giữ lấy nước mình an vui một cỏi.
Tô Hộ đang giận nghe mấy lời của các tướng chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, mặt giận phừng phừng nói:
-Ðấng trượng phu chẳng bao giờ thèm làm lén, đi ở phân minh.
Nói rồi khiến quân đem bút mựt ra, đề bốn câu thơ trên vách tường trước cửa đền, để thiên hạ rõ ý mình không tùng phục nhà Thương nữa:
Quân loạn thần cương
Hữu bại ngũ thường
Ký Châu Tô Hộ
Vĩnh bất triều Thương
Có nghĩa là
Vua chẳng kỷ cương
Lỗi đạo luân thường
Ký Châu Tô Hộ
Chẳng chầu nhà Thương
Sau khi đề ra bài phản thi Tô Hộ dẫn các tướng ra khỏi Triều Ca trở về nước.
Còn vua Trụ tuy nghe lời Vưu Hồn, Bí Trọng tha Tô Hộ nhưng sợ Tô Hộ trở về không chắc chịu dâng Ðắc Kỹ, nên lòng vẫn buồn bực không an. Tiếp đến có Huỳnh Môn Quan vào tâu:
-Tô Hộ đề phản thi trước ngõ, hạ thần chẳng dám dấu, xin phép vào trình bệ hạ rõ.
Nói rồi trải tấm giấy trên long án. Vua Trụ xem xong nổi giận mắng:
-Trẫm thuận theo lòng người ưa dung tha những kẻ có tội không giết loài chuột, mới cho về xứ. Thế mà nó không biết xét thấy thân phận, lại đề phản thi trước đền, lăng nhục triều đình. Ta không thể bỏ qua hành động ấy được.
Liền cho lệnh đòi ba viên đại tướng là Ân Phú Bại, Triều Ðiển, và Lổ Hùng vào phán:
-Tô Hộ bất trung, làm phản thi đề ngoài ngọ môn nhục mạ Thiên Triều. Các khanh hãy điểm hai mươi muôn binh đi tiên phuông, Trẫm sẽ dẫn các quan theo sau hậu tập.
Lổ Hùng cuối đầu nghĩ thầm:
-Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, tánh tình ngay thẳng, chẳng biết vì sao lại có hành động như vậy. Hay kẻ nào thù oán phao vu chăng? Tội trạng còn chưa rõ ràng, nếu để nhà vua thân chinh thì Ký Châu còn gì?
Nghĩ như vậy, Lổ Hùng quỳ tâu:
-Tô Hộ có tội, cần gì Bệ hạ thân chinh cho nhọc. Nay bốn trấn chư hầu còn đó, nếu muốn bắt Tô Hộ, Bệ hạ chỉ cần sai một trong bốn chư hầu ấy đem quân vấn tội cũng đủ.
Trụ vương hỏi:
Bốn trấn chư hầu ấy Trẫm nên sai ai đi bắt Tô Hộ?
Bí Trọng quỳ tâu:
- Ký Châu thuộc phần đất Bắc Bá Hầu điều khiển, xin Bệ hạ sai Sùng Hầu Hổ đem binh bắt Tô Hộ là phải lẽ.
Trụ Vương y lời, Lổ Hùng lại nghĩ thầm:
-Sùng Hầu hổ là người tham lam hung dữ, nếu lấy oai thiên tử đi chinh phạt, dân Ký Châu sẽ bị thảm họa không ít. Sẵn đây có Tây Bá Hầu là người nhân đức, nếu tiến cử Tây Bá Hầu thì lưỡng toàn.
Nghĩ như vậy, Lổ Hùng tâu:
-Sùng Hầu Hổ tuy làm tổng trấn cõi Bắc, nhưng ân đức chưa có bao nhiêu, nếu thay Bệ hạ đi chinh phạt e không thắng, chi bằng sai Tây Bá Hầu là Cơ Xương, lâu nay nổi tiếng nhân nghĩa, may ra không tốn tên đạn mà bắt Tô Hộ dễ hơn.
Trụ Vương ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
Thôi để Trẫm sai cả hai trấn chư hầu ấy cùng hợp sức đem binh vấn tội thì tiện hơn.
Tiếp đó, Trụ Vương thảo chiếu sai nội thị truyền đạt.
Bấy giờ, bốn trấn chư hầu đang dự tiệc với Thừa tướng Thương Dung và Tỉ Can tại đền hiển Thánh, bổng có sứ đến dạy Tây và Bắc Bá Hầu nghe truyền chiếu chỉ.
Hai trấn chư hầu thấy có chiếu Thiên tử vội quỳ mọp dưới đất, Sứ thần tuyên đọc như sau:
"Trẫm nghe: Mão đội trên đầu, dép đi dưới chân, không thể làm trái ngược được. Chúa trị dân tôi thờ chúa, ấy là do đạo trời. Nay Tô Hộ chẳng biết đạo nghĩa, không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước, Trẫm vì lòng nhân tha cho về nước, nhưng lại không biết hối cải ăn năn, đề phẩn thơ có ý nghịch mạng trời, nay Trẫm ban bùa việt, cờ mao, uy quyền cho Tây và Bắc Bá Hầu thay mặt Trẫm, đem binh đến Ký Châu vấn tội. Nếu ai vì tình riêng dung tha kẻ tôi loàn sẽ bị liên can "
Thiên sứ đọc chiếu xong, hai vị tổng trấn đều lạy tạ, vâng mạng.
Ðoạn Tây Bá Hầu nói với Thừa Tướng Thương Dung và ba vị tổng trấn kia:
Tô Hộ đến chầu Thiên tử chưa vào đền ra mắt, sao trong chiếu lại nói không kể phận vua tôi, khinh lờn phép nước? Việc này chưa hiểu nguyên nhân ra sao. Vả chăng Tô Hộ là người trung nghĩa thuở nay, hằng có công với triều đình. Còn việc đề thơ ngoài ngõ phản đối thiên triều, tôi e không xác đáng. Nếu Bệ hạ nghe theo lời kẻ quấy, sai chinh phạt tôi trung, e không hợp với lòng dân. Xin Thừa Tướng và Á Tướng ngày mai vào chầu, hỏi xem tội Tô Hộ là tội gì cho biết. Nếu đáng trừng phạt thì trừng phạt, còn không đáng thì phải can vua kẻo tội nghiệp Ký Châu Hầu.
