eng
competition

Text Practice Mode

Hồi 1: Trụ Vương tế miễu bà Nữ Oa Phong thần diễn nghĩa 2

created Sep 23rd, 16:01 by LySokheng


1


Rating

1375 words
2 completed
00:00
Thương Dung tâu:
- Nữ Oa em gái của vua Phục Hy, hiện một vị thần linh hiển lắm. Trước kia Cung Công làm phản, đụng đầu vào núi Bất Châu, đất bị nghiêng sụp, Nữ Oa bèn lấy năm sắc đá trời. Bởi công với đời như vậy, nên mấy triều vua đều lập miễu phụng thờ. Nơi nào thờ miễu thì nơi ấy mưa thuận gió hòa, mối nước được yên, dân gian khỏe mạnh. Xin bệ hạ đến đó dâng hương, chẳng nên khinh dễ.
Vua Trụ nhận lời:
- Nếu vậy mai Trẫm sẽ đến đó dâng hương cầu phước, sẵn dịp du ngoạn một chuyến.
Hôm sau, vua trụ truyền long giá ra đi, các quan đi theo phò rất đông. Ba ngàn binh kỵ mã, tám trăm quân Ngự Lâm do Hoàng Phi Hổ điều khiển, trước sau đông nghẹt.
Xa giá đến đâu dân chúng đều thắp nhang đèn trước cửa vọng bái.
Khi đến trước đền thần Nữ Oa, vua Trụ bước xuống xe đến nơi chính điện đặt một đĩnh trầm, các quan đồng lạy.
Vua Trụ trông thấy trong điện trang nghiêm lắm, những hình tượng toàn bằng vàng ngọc đứng hầu hai bên. Những cặp con trai cầm phướng đúc vàng, những tượng con gái chạm bằng ngọc đứng dâng hương. Trên điện không thiếu hạc múa loan xòe, rồng bay phượng lộn, đèn chưng như sao mọc, khói tỏa như mây mờ, uy nghiêm chẳng khác đền vua.
Trụ Vương đang say mê, thì bỗng một luồn gió nhẹ thổi qua làm bức màn vẹt qua, vua trông thấy tượng Nữ Oa rất rõ, hình dung như một người sống chẳng khác một nàng tiên, hương trời sắc nước không đâu kịp.
Lời xưa thường nói: - Nước gần mất thì yêu nghiệt hiện ra.
Vua Trụ nhìn tượng thần Nữ Oa không nháy mắt tự nhủ với lòng:
- Ta tuy làm vua giàu bốn biển, nhưng trong tam cung lục viện không thấy người nào được cái nhan sắc như vậy.
Nghĩ rồi truyền thị vệ đem bút mực đến, đề một bài thơ ngay trên vách tường:
Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan. Bóng sắc khen ai khéo điểm trang. Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục. Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng
Hải đường sương đượm màu tươi tốt. Thược dưọc mưa nhuần bóng vẻ vang. Ðem về cung điện dựa thiên nhan
Thừa Tướng Thương Dung thấy vua Trụ đề thơ như vậy thất kinh quỳ tâu:
- Nữ Oa thần thánh đời thượng cổ. Tôi tưởng bệ hạ chỉ nên dâng hương cầu phước cho mưa thuận gió hòa, sóng trong biển lặng. Còn việc đề thơ ý trêu cợt như vậy không nên. Xin bệ hạ truyền lấy nước rửa đi kẻo thiên hạ trông thấy truyền ngôn cho bệ hạ không đức chánh.
Vua Trụ nói:
- Trẫm thấy tượng thần xinh đẹp, đề một bài thơ tán thưởng chớ chẳng ý khác. Vả lại Trẫm thiên tử cũng nên để lại mấy vần thơ này cho thiên hạ nhan sắc của bà, chiêm ngưỡng vần thơ của Trẫm chứ?
Dứt lời truyền hồi loan. Các quan không ai dám nói lời nào nữa. Về đến đền Long Ðức, các quan chúc mừng rồi ai về dinh nấy.
Bấy giờ nói đến Nữ Oa đi lên cung Hỏa Vân chầu ba Thánh là: Phục Hy, Thần Nông, Hoàng Ðế.
Khi chầu xong Nữ Oa trở về đền, lên ngồi nơi chánh điện. Hai bên gái ngọc trai vàng làm lễ, Nữ Oa nhìn qua bên vách thấy bài thơ của vua trụ, nổi giận nói:
- Ân Thọ hôn quân! Không lo sửa mình trị thiên hạ lại sanh tâm bậy, không sợ luật trời. Thật đáng ghét! Trước kia vua Thành Thang đuổi vua Kiệt thu thiên hạ, hưởng sáu trăm năm đến nay tuần thời đã hết. Nếu ta không báo ứng sao gọi linh.
Nói rồi liền đằng vân bay vào triều, cố vật chết vua Trụ để rửa hờn. Nhưng vừa lướt đến phía ngoài hậu cung Nữ Oa gặp hai đạo hào quang xông đến cản lại.
Hai đạo hào quang này của Ân Hồng Ân Giao (Nguyên vua Trụ hai người con trai, người anh Ân Hồng, người em Ân Giao, sau này đều được phong thần, nên mới hào quang như vậy). Hôm ấy hai anh em vào hậu cung chầu vua Trụ. Nữ Oa bị hào quang cản trở, tính ra mới biết vua Trụ còn hai mươi tám năm nữa mới tận số, nên đằng vân trở về miễu.
Tuy nhiên, lòng vẫn căm tức không nguôi, liền gọi Thể Vân đồng tử lấy bầu vàng đem ra để giữa sân giở nút, rồi đưa tay chỉ một cái, tức thì trong bầu bay ra một đạo hào quang trắng phau như giải lụa, dài hơn năm trượng. Ðạo hào quang lại hiện ra hình một cậy phướng ngũ sắc tua tủa khắp một vùng.
Phướng này gọi phướng chiếu yêu. Trong giây phút sa bao phủ, gió lộng áo ào, các yêu đều hiện đến.
Nữ Oa ra lệnh cho Thể vân đồng tử bảo các yêu trở về động hết, chỉ chừa lại ba con yêu tại mả Huỳnh Ðế cho vào ra mắt.
Ba yêu vâng lệnh, vào quỳ lạy xưng:
- Chúng tôi hồ ly ngàn năm, chim trĩ chín đầu đàn tỳ bằng đá ngọc thạch đến chầu nương nương.
Nữ Oa nói:
- Nay nghiệp Thành Thang đã mỏi mòn, vua Trụ sắp đến ngày mất nước. Núi Kỳ Sơn phụng gáy nhà Tây Châu, người đó khí số do trời định. Ba chị em bây hãy dấu mình yêu quái, trà trộn vào cung điện, làm cho Trụ vương điêu đứng. Ðợi cho vương đánh trụ thành công, ta cho chúng bay thành thần. Song ta cấm một điều không được tàn hại tánh, chỉ trả thù Trụ Vương thôi.
Ba yêu vâng lệnh lui ra, đằng vân về động.
Vua Trụ từ khi dâng hương đền Nữ Oa trở về, bóng sắc pho tượng đến nỗi đêm ngủ không ngon, ngày ăn không được, coi ba cung sáu viện như cỏ rác, chẳng đoái hoài đến. Tâm canh cánh bên lòng buồn không muốn nói chuyện với ai nữa.
Ngày kia Trụ Vương đến đền Hiển Thánh, các hoạn quan theo phò trong lúc buồn bã, Trụ Vương sực nhớ đến Vưu Hồn, Trọng, hai tên này thường nói nhiều điều vui tai, vua thể nhờ hai người này tìm cách giải khuây được, bèn cho đòi Trọng đến.
Trọng lúc này Trung Gián Ðại Phu, nghe vua đòi liền ứng hầu ngay, tâu:
- Bệ hạ việc cần sai khiến hạ thần?
Trụ vương buồn nói:
- Vừa rồi Trẫm đi dâng hương đền Nữ Oa thấy tượng Nữ Oa xinh đẹp đến nỗi trong tam cung lục viện của Trẫm cũng không kẻ nào bằng. Nếu sắc đẹp ấy Trẫm không được thưởng thức thì dầu Trẫm làm vua cũng không toại nguyện. Khanh cách giải buồn cho Trẫm không?
Trọng tâu:
- Bệ hạ giàu bốn biển, đức sánh Thuấn, Nghiêu. Mọi vật trên đời này đều của bệ hạ hết, bệ hạ không toại nguyện? Nếu bệ hạ cần một sắc đẹp tuyệt mỹ thì bệ hạ chỉ cần xuống lệnh cho bốn Trấn chư hầu tuyển bốn trăm mỹ nữ đem dâng thì thiếu kẻ tuyệt sắc.
Trụ Vương nghe tâu rất đẹp dạ, phán:
- À, thế Trẫm như ngu độn không nghĩ ra. Thôi để ngày mai Trẫm sẽ truyền như vậy.
Rồi Trụ Vương trở về triều.
 
Hồi 2: Phản nước Thương, Hộ đề thơ
Vua Trụ nghe Trọng tâu mừng lắm, lập tức về cung. Sáng hôm sau lâm triều, Trụ Vương phán:
- Nay Trẫm muốn ra chỉ dụ cho bốn trấn chư hầu kén chọn mỗi trấn một trăm mỹ nữ, chẳng luận giàu sang, quí tộc, miễn dung nhan đẹp đẽ, cốt cách dịu dàng, ăn nói khuôn phép để sung vào cung sai khiến.
Quan Tể Tướng Thương Dung quỳ tâu:
- Xưa nay, hễ vua phải đạo thì muôn dân noi gương, không cần dạy dỗ, nước vẫn yên vui, dân vẫn tùng phục. Hiện trong cung bệ hạ đã ngàn cung nữ, hậu phi lại hiền đức không ai bằng, nếu bệ hạ còn kén thêm nữa, thần e rằng dân gian không phục. Thần nghe nói, đạo làm vua nên vui cái vui của dân, nên lo cái lo của dân. Hiện nay trời đang hạn hán, bệ hạ không lo cái khổ của dân, lại chọn nữ sắc, hạ thần thấy không phải lẽ. Ðời Nghiêu, Thuấn dạy thiên hạ không cần khí giới, không dùng hình pháp, khiến cho trời xuống điềm lành, sao Kiêu chiếu sáng trời, chim phụng đỗ nơi sân, cỏ chỉ mọc đầy nội, người đi lại đầy đường, chó không tiếng sủa, ngày nắng, đêm mưa, lúa trổ hai gié, ấy điềm thạnh trị.
Trụ Vương nói:
- Ta kế vị nhà Thương mấy năm nay, tuy không được như đời Nghiêu, Thuấn, nhưng trăm họ yên vui, bốn phương quy thuận, không phải đời thuận sao?
Tể Tướng Thương Dung tâu:
- Nay phương Bắc đang giặc, mọi miền dân chúng đang khốn đang khốn đốn nạn binh đao. Thái phải bỏ việc triều đình đi dẹp loạn, nếu bệ hạ lo cái lo của dân thì phải dùng người hiền, đuổi kẻ nịnh, lấy nhân đức làm đầu, tự nhiên thiên hạ thái bình, khí hòa rải khắp thiên hạ. Còn bệ hạ phải ưa nhìn sắc, tai ưa nghe tiếng dâm, săn thú dục vườn, vui riêng cái vui của sắc dục, tất nhiên không tránh khỏi loạn ly. Theo ý hạ thần, bệ hạ không nên tuyển mỹ nữ vào cung trong lúc này, xin bệ hạ xét lại.
Vua Trụ ngồi suy nghĩ hồi lâu, mặt buồn nói:
- Lời của khanh rất phải! Thôi Trẫm bãi bỏ ý định chọn mỹ nữ vào cung.
Dứt lời, Trụ Vương truyền bãi chầu.
Qua năm thứ tám, vào tiết tháng tư, bốn trấn chư hầu lớn đưa mấy trăm chư hầu nhỏ về Triều Ca để chầu nhà Thương theo thể thức hàng năm.
Bấy giờ các chư hầu đều biết Thái Văn Trọng đi dẹp loạn chưa về, quyền binh trong triều do Trọng, Vưu Hồn, hai tên nịnh thần ấy gần gũi vua xúi giục, muốn cho vua Trụ khỏi quở trách, ai cũng đem ít nhiều lễ vật hối lộ nơi dinh của hai tên gian thần ấy.
Duy một mình Hộ, làm Châu Hầu, tánh tình cương trực không chịu dua mị ai, việc phải trái đều nói thẳng trước mặt, nên không đem lễ vật riêng đút lót cho Trọng Vưu Hồn.  
Hai tên gian thần này đem lòng oán trách Hộ, chờ dịp để trả thù.
Ðến ngày mồng một ngày lành. Trụ Vương lâm triều, các quan ứng hầu đủ mặt. Huỳnh Môn Quan vào tâu:
- Năm nay nhằm lễ chung, chư hầu lớn nhỏ đều tề tựu đến chầu bệ hạ để nghe dạy việc. Tất cả đang đứng ngoài chờ lệnh.
Trụ Vương hỏi Thương Dung:
- Thừa Tướng định tiếp đón chư hầu như thế nào cho tiện? Thương Dung tâu:
- Bệ hạ chỉ cần đòi bốn trấn chư hầu lớn vào chầu để hỏi thăm dân tình mọi nơi nếp sống ra sao thôi. Bệ hạ nên dùng lời giả ơn họ. Còn các trấn chư hầu nhỏ thì để họ đứng chầu ngoài ngọ môn cũng được.
Trụ Vương nghe theo, liền sai Huỳnh Môn Quan đòi các trấn chư hầu lớn vào đền ra mắt.
Bốn trấn chư hầu tuân lịnh, qua khỏi cửa Cửu Long, đến quỳ trước sân. Vua Trụ bước xuống ngai, đứng nơi thềm rồng phủ dụ:
- Các khanh giúp Trẫm vỗ an dân thứ, trấn ải dẹp loạn, đánh xa trị gần, công khó nhọc như vậy Trẫm rất hài lòng.
Ðông Hầu Khương Hoàng Sở tâu:  

saving score / loading statistics ...