eng
competition

Text Practice Mode

Trích trong Giông Tố ( Vũ Trọng Phụng )

created Saturday September 06, 13:10 by mai mỹ uyên


1


Rating

887 words
64 completed
00:00
Ngay lúc ấy nhà trong tiếng đàn khẽ ru con, Anh đưa mắt nhìn bố, ông già cười, nói:
 
- Họ hiểu quái nữa sợ...
 
Người lính sen đầm vừa lúc ấy, đẩy cửa vào, đưa ra một mảnh giấy. Ông già xem xong nói một cách đắc chí:
 
- Ta đoán thử không sai... kinh tuyến 113 tuyến 19 thật! Thôi xong, như thế ta thể yên tâm xuống thuyền. Bão to lắm thì cũng chỉ thổi thuyền dạt vào Hải Nam cùng thôi.
 
- Thưa cha đây chỉ bão rớt sóng đánh còn ầm ầm thế này, con sợ lắm... Hay cha chờ bao giờ bão ngớt đã...
 
Ông già mỉm cười:
 
- Con tưởng công việc của cha cũng như trò trẻ? thể sai hẹn được đấy à? Nếu không bão thì ven bể này đặc những thuyền nhà đoan, những tàu Hải Phòng, ta đi thoát làm sao? Vả lại cuộc hội nghị Viễn Đông đủ đại biểu của Phi Luật Tân, Úc Châu, Chà Vá, Đài Loan, ta đến chậm nửa giờ cũng không được.
 
- Đương cơn giông tố này, con sợ lắm.
 
Ông già nghĩ một lát rồi thản nhiên nói một cách láu lỉnh như để ý tứ:
 
- Ta chưa chết sợ. số ta chưa đến ngày tận, con sợ cơn giông tố ngoài bể, thế ra con không sợ cơn giông... tố ngay trong lòng con bây giờ đó sao?
 
Anh ngồi xuống ghế bưng mặt khóc sụt. Người chủ nhà hỏi ông già:
 
- Bẩm... mọi việc thế xong cả?
 
- Xong, việc ta phải quyên tiền cho quỹ đảng cũng xong! Anh biết bao nhiêu không? Một vạn đồng! Tống tiền như thế mới bõ...
 
Rồi ông già lôi trong áo lót mình ra một đệm giấy bạc một trăm buộc trong dây gai đỏ. Vứt xuống mặt bàn đánh thịch một cái. Anh nhìn lên thì ông già nói:
 
- Cái giá trị của con đấy! Một vạn đồng đấy, con ạ. Cha đã bán con cho lão nghị rồi. Trong lúc còn trù trừ, cha phải dọa muốn mất tiền, hay thấy con bán hết gia tài đã chia cho con nó, rồi đi biệt tăm biệt tích thì muốn... Thế mới chịu nghe theo. Lấy tiền rồi cha phải ra đi ngay, sợ hối hận báo sở Liêm phóng... Bây giờ thì không lo ngại nữa rồi. Thế ta được dịp về thăm cả Tổ quốc, nhận cả con ta, công cùng trọn vẹn.
 
Người lính trố mắt kính phục. Ông già lại cất tiền vào ngực mình. Anh rền nói:
 
- Cha ơi... con... muốn đi theo cha lắm. Con không thể sống cái đất này nữa... Khi cha làm cho con hiểu cả cái mật đời con khác máu tanh lòng với lão nghị, thì con thấy đỡ nhục nhã, nhưng giời ơi, còn mẹ con! Con đau khổ... không thể...
 
Anh lại khóc. Ông già nghiêm nghị ưỡn ngực lên mắng:
 
- Nam nhi khóc lóc như đàn ấy thế? Phải can đảm nên để tâm trí vào tưởng của mình thì cái khổ ấy mấy lúc quên? Cha đã lấy danh dự cam đoan với nghị Hách rằng con sẽ ăn với lão như trước, lẽ nào con lại bán rẻ cái danh dự của cha đi thế! Vả lại hội cũng cần những người như con. Đã học thức, nhân phẩm, lại một tưởng thờ, con sẽ cố gắng làm những việc hữu ích cho dân chúng trong vòng pháp luật, thì làm không trở nên được người hữu ích? Con nên quay về sống với hội như cũ, coi như trong đời con không sự xảy ra cả. Như thế cha bằng lòng lắm rồi. Nếu con cũng như trăm nghìn kẻ khác, tim, óc, ích kỷ, ham sinh tử, rồi cứu cánh một cuộc đời trưởng giả, sống như chó, như lợn, kim tiền, ái tình, vật chất, danh, thì mới đáng lo cho giống nòi.
 
- Con xin chôn vào ruột những lời phán bảo của cha. - Một vài năm nữa, nếu lệnh cử cha về điều ra nước nhà lần nữa, thì cha sẽ lại đi kiếm con. nếu không thì ắt một người khác. Người ấy sẽ đến tìm con, nói ba câu về cha, thì con sẵn lòng hy sinh một chút tài sản của nghị Hách đi, thế được rồi, thế cũng theo đuổi cái chí hướng của cha rồi.
 
- Bao giờ con lại quên được điều ấy... - Tốt lắm. Cha vất vả lắm con ạ. Nửa đời người tội rồi. Một năm nước nhà, nghị Hách, ba năm Phúc Kiến, năm năm Mãn Châu, chín năm giời trốn tránh, gối đất nằm sương...
 
...

saving score / loading statistics ...