Text Practice Mode
[VIẾT NGẮN VỚ VẨN] Tôi, lũ bạn và chạy bộ
created Sep 1st, 05:45 by C1M
2
880 words
16 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Lâu rồi từ lần cuối tôi chạy bộ, đó là thời gian trong hè chăng. Phần là vì cái tính lười biếng của mình nhưng cũng phần là do bộn bề cuộc sống mà phải tới tận hôm nay tôi mới dừng chính mình lại để cảm nhận lần nữa cái khônng khí ấy
Cũng chẳng nên tính là trang hoàng hay hãnh diện, duyên cớ tới với tôi một cách tình cờ mà đầy ngẫu nhiên. Gần đây tôi đăng ký một giải chạy 5km. Quái thật cơ chứ, tới giờ tôi còn thắc mắc sao tôi ham gia cái giải chạy đấy để làm gì nhỉ?.
Vốn là một đứa khá yếu, tôi chưa từng thích những môn thể thao như vậy. Kể về điều này thì có nhiều lắm. Nhưng tóm chung thì vì nguồn thể lực quá "mạnh" tôi vào buổi hè năm trước như quyết định join chút cho bớt nhàm chán cuộc đời. Và dĩ nhiên, như bao việc khác, được chỉ lúc đó thôi rồi sau này tôi bỏ trống thẳng cẳng.
Tới ngày hôm này tôi mới quay lại gặp gỡ người bạn xưa. Buổi chiều tà có lẽ chưa bao giờ nên là khoảng thời gian tốt để vận động cả, nhưng phải thôi tới cái giờ đấy tôi mới rũ bỏ cho bản thân mình cái lười biếng nổi. Đứng dậy, xa khỏi màn hình máy tính ( thứ mà có lẽ sẽ lưu lại vết ảnh nếu nó có thể đo được thời gian nhìn vào một điểm của tôi). Lục tìm trong kệ đồ đôi giày chạy đã cũ. Lấy thêm đôi tất rẻ tiền mà tôi chẳng thể nhìn nổi màu logo. Đem chúng lại, kết hợp chúng và tôi có buổi chạy bộ lại đầu tiên.
Thật mà nói, có lẽ nếu chỉ có mình tôi, tôi không biết tới lúc nào bản thân mới xách nổi đôi giày lên nữa. Dĩ nhiên rồi, tôi cùng vài ba đứa bạn rủ nhau làm trò này vào lúc chiều muộn. Sao nó cứ ngơ ngơ!!.
Một mạch cung đường cũ mà có lẽ đã đi tới cả vạn lần. Bầu trời, hương gió, mặt đất và những cánh đồng xa tới vô tận. Những toà nhà mọc lên hằng ngày mà có lẽ nếu không pahỉ chậm lại một chút thì có mãi tôi cũng chẳng nhận ra. Hương thơm của bầu trời và không khí quyện lại. Thầm nghĩ có lẽ đã là quá lâu từ lần cuối tôi hít thở chúng rồi, tôi lại thấy có chút gì đó hối hận. Thầm so sánh cái bầu không khí đặc quánh mà tôi đang hít thở hằng ngày với bầu không khí tự do này.
Chạy, có lẽ như bản năng sơ nguyên nhất mà loài người được ban phước để làm. Tôi chạy, chạy như hẳn đây là lần hiếm hoi mà tôi được dãn ra những cơ bắp xơ cứng vì ngồi quá nhiều của mình. Vung chân, lần nữa, lại lần nữa, vung hết mình lên với tất cả những gì bản thân có thể. Chạy lại cho tới khi nào tôi kiệt sức mà dừng lại vì chẳng thể bước thêm.
Chạy, chạy để thoát khỏi nguy hiểm, ấy là cái hàng ngàn năm trước con người đã làm. Nhưng có lẽ, có tiến bộ thì ta vẫn phải quay lại với những thứ ấy thôi. Khi ấy, tâm trí tôi như đọng lại, ngưng tụ thành những giọt ý thức chảy xuống ngực tôi. Tôi không còn nhớ tới đeièu gì khác ngoài cảm giác của nhịp thở phập phồng, cảm giác mệt lả nhưng vẫn muốn ráng sức vung đôi chân của mình lên
Bầu trời xanh, xanh pha đỏ cùng những chiếc lá. Từng hàng cây nơi ấy như có linh hồn bao la. Chúng tụ lại, hội họp lại với nhau mà đung đưa những cành cây như vô hồn nhưng tràn ngập sức sống. Vài ba cái lá mới nhô lên từ những cây đã bị chặt bỏ. Cái sống của nó sao mà mãnh liệt thế? Tôi có bao giờ để được như nó không. Thân cây lụi tàn, không sao, bất chấp đi mà sống
mày chỉ chạy thôi, chạy đâu phải là để chạy đâu? còn phải xem cái khác nữa chứ
Tôi đi, đi để lần nữa cảm nhận lại cái cách mà gió tát qua mặt mình, đi để cả vui vẻ cảm nhận cái sức sống của thiên nhiên. Để lần nữa nghiền ngẫm xem lại chính mình liệu có đang đúng hướng
Mọi thứ có lẽ cũng chỉ có vậy. Bức tranh dẫu có mờ, đó cũng là bức tranh đã bắt đầu vẽ. Mọi việc dù có khó, ấy cũng là bản thân đã bắt đầu để làm. Chuẩn bị cho mình một tâm thế,
Lúc tôi viết bài viết này, có lẽ cũng chỉ để vu vơ cảm nhận lại chút vớ vẩn của bản thân mà thôi
Dĩ nhiên tôi tin là sẽ có ai đi lạc vào đây ngoài lũ bạn của tôi nhưng hi vọng rằng, tôi sẽ giúp được phần gì đó. Rất xin lỗi vì đã lấy đi 2' thời gian của bạn
Cũng chẳng nên tính là trang hoàng hay hãnh diện, duyên cớ tới với tôi một cách tình cờ mà đầy ngẫu nhiên. Gần đây tôi đăng ký một giải chạy 5km. Quái thật cơ chứ, tới giờ tôi còn thắc mắc sao tôi ham gia cái giải chạy đấy để làm gì nhỉ?.
Vốn là một đứa khá yếu, tôi chưa từng thích những môn thể thao như vậy. Kể về điều này thì có nhiều lắm. Nhưng tóm chung thì vì nguồn thể lực quá "mạnh" tôi vào buổi hè năm trước như quyết định join chút cho bớt nhàm chán cuộc đời. Và dĩ nhiên, như bao việc khác, được chỉ lúc đó thôi rồi sau này tôi bỏ trống thẳng cẳng.
Tới ngày hôm này tôi mới quay lại gặp gỡ người bạn xưa. Buổi chiều tà có lẽ chưa bao giờ nên là khoảng thời gian tốt để vận động cả, nhưng phải thôi tới cái giờ đấy tôi mới rũ bỏ cho bản thân mình cái lười biếng nổi. Đứng dậy, xa khỏi màn hình máy tính ( thứ mà có lẽ sẽ lưu lại vết ảnh nếu nó có thể đo được thời gian nhìn vào một điểm của tôi). Lục tìm trong kệ đồ đôi giày chạy đã cũ. Lấy thêm đôi tất rẻ tiền mà tôi chẳng thể nhìn nổi màu logo. Đem chúng lại, kết hợp chúng và tôi có buổi chạy bộ lại đầu tiên.
Thật mà nói, có lẽ nếu chỉ có mình tôi, tôi không biết tới lúc nào bản thân mới xách nổi đôi giày lên nữa. Dĩ nhiên rồi, tôi cùng vài ba đứa bạn rủ nhau làm trò này vào lúc chiều muộn. Sao nó cứ ngơ ngơ!!.
Một mạch cung đường cũ mà có lẽ đã đi tới cả vạn lần. Bầu trời, hương gió, mặt đất và những cánh đồng xa tới vô tận. Những toà nhà mọc lên hằng ngày mà có lẽ nếu không pahỉ chậm lại một chút thì có mãi tôi cũng chẳng nhận ra. Hương thơm của bầu trời và không khí quyện lại. Thầm nghĩ có lẽ đã là quá lâu từ lần cuối tôi hít thở chúng rồi, tôi lại thấy có chút gì đó hối hận. Thầm so sánh cái bầu không khí đặc quánh mà tôi đang hít thở hằng ngày với bầu không khí tự do này.
Chạy, có lẽ như bản năng sơ nguyên nhất mà loài người được ban phước để làm. Tôi chạy, chạy như hẳn đây là lần hiếm hoi mà tôi được dãn ra những cơ bắp xơ cứng vì ngồi quá nhiều của mình. Vung chân, lần nữa, lại lần nữa, vung hết mình lên với tất cả những gì bản thân có thể. Chạy lại cho tới khi nào tôi kiệt sức mà dừng lại vì chẳng thể bước thêm.
Chạy, chạy để thoát khỏi nguy hiểm, ấy là cái hàng ngàn năm trước con người đã làm. Nhưng có lẽ, có tiến bộ thì ta vẫn phải quay lại với những thứ ấy thôi. Khi ấy, tâm trí tôi như đọng lại, ngưng tụ thành những giọt ý thức chảy xuống ngực tôi. Tôi không còn nhớ tới đeièu gì khác ngoài cảm giác của nhịp thở phập phồng, cảm giác mệt lả nhưng vẫn muốn ráng sức vung đôi chân của mình lên
Bầu trời xanh, xanh pha đỏ cùng những chiếc lá. Từng hàng cây nơi ấy như có linh hồn bao la. Chúng tụ lại, hội họp lại với nhau mà đung đưa những cành cây như vô hồn nhưng tràn ngập sức sống. Vài ba cái lá mới nhô lên từ những cây đã bị chặt bỏ. Cái sống của nó sao mà mãnh liệt thế? Tôi có bao giờ để được như nó không. Thân cây lụi tàn, không sao, bất chấp đi mà sống
mày chỉ chạy thôi, chạy đâu phải là để chạy đâu? còn phải xem cái khác nữa chứ
Tôi đi, đi để lần nữa cảm nhận lại cái cách mà gió tát qua mặt mình, đi để cả vui vẻ cảm nhận cái sức sống của thiên nhiên. Để lần nữa nghiền ngẫm xem lại chính mình liệu có đang đúng hướng
Mọi thứ có lẽ cũng chỉ có vậy. Bức tranh dẫu có mờ, đó cũng là bức tranh đã bắt đầu vẽ. Mọi việc dù có khó, ấy cũng là bản thân đã bắt đầu để làm. Chuẩn bị cho mình một tâm thế,
Lúc tôi viết bài viết này, có lẽ cũng chỉ để vu vơ cảm nhận lại chút vớ vẩn của bản thân mà thôi
Dĩ nhiên tôi tin là sẽ có ai đi lạc vào đây ngoài lũ bạn của tôi nhưng hi vọng rằng, tôi sẽ giúp được phần gì đó. Rất xin lỗi vì đã lấy đi 2' thời gian của bạn
