Text Practice Mode
Từ một người là con số 0 tròn trĩnh để tự tin vào năng lực, vào ngoại hình mình đã đánh đổi những gì ở độ tuổi 22 ?
created Yesterday, 23:13 by Huyền Diệu Nguyễn Nhân
3
548 words
108 completed
4
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Một người u30 đã nói rằng mình trông điềm tĩnh và để được khen có nét xinh sẵn, dáng đẹp, chăm chỉ như ở hiện tại thì mình đã từng không đẹp, không giỏi, không mối quan hệ, không bạn thân và ngay cả gia đình mình còn chê bai, cười nhạo mình theo đúng nghĩa. Từ những năm ngồi trên ghế nhà trường mình sợ làm mọi thứ, sợ ánh mắt mọi người dồn vào mình và mình tự ti rất nhiều vì gương mặt của mình thậm chí có người nói mình rằng "Diệu muốn đẹp chắc phải sửa lại hết" và chị gái mình đã ngồi cười nhạo mình cùng họ... Vì thiếu tình cảm mà mình lại muốn được làm thân và trò chuyện cùng một người nhưng khi mình bày tỏ thì đều bị từ chối, và họ vui cùng đám bạn của họ. 5 năm kể từ khi mình thay đổi, 4 năm đầu mình cố gắng để rèn tính tự học, học cách học, tập thể dục, thiền, đọc sách, học tiếng anh, tiếng trung, móc len,... Không ai biết, không ai nhìn thấy, không ai công nhận, không ai ủng hộ. Mình chính xác là 1 kẻ đơn độc xuất hành trình này. Thế nhưng 1 năm sau đó mình đổi môi trường, đến một đất nước, xa gia đình, toàn quyền do mình làm chủ. Mình bắt đầu tập trung trả nợ 100 triệu trong 7 tháng và sau đó niềng răng với số tiền là 100 triệu nữa và hoàn toàn do mình tự trả trong 1 năm 6 tháng. Niềng răng thay đổi mình khá nhiều đó được coi là ước mơ của mình vậy. Trong 7 tháng trả nợ đó mình tự nhận thấy mình nhếch nhác thậm chí còn tệ hơn khi ở Việt Nam. Vì mình tin rằng lùi 1 bước để tiến 3 bước nên mình đã đánh đổi. Chấp nhận ánh mắt phán xét, chấp nhận lời nói chê bai, chấp nhận sự khinh bỉ và phải nói là chấp nhận trong thiếu thốn. Mình trong từng ấy năm, mình không nói, không đáp trả gì cả, mình chọn im lặng. Mình có khóc không? Có. Mình có đau không? Có. Mình thương bản thân mình không? Có. Nhưng mình vượt qua rồi. Im lặng không phải là khinh bỉ, không phải là cho rằng mình hơn người, im lặng vì mình biết mình cần gì, im lặng vì mình chẳng cần ai phải hiểu mình nữa. Im lặng vì chỉ muốn bảo vệ mình khỏi tiêu cực mà thôi. 1 câu nói sai của mình mình có thể day dứt cả đời và câu nói của họ cũng vậy mình không thể nào quên. Mình giữ lại không phải để trả thù mà chính vì mình không được phép trở thành người như họ. Khi mình đẹp lên và tự tin vào năng lực, ngoại hình của mình rồi mình mới thấy rõ thế giới này mọi người tự nhiên nhẹ nhàng với mình hơn, ưu tiên mình hơn, công việc thuận lợi hơn... Nếu các bạn thấy một người điềm tĩnh hơn số tuổi trung bình của họ thì chính xác họ có một quá khứ chẳng dễ dàng.
