Text Practice Mode
Hãy làm ánh sáng của chính mình, không cần phải quá sáng đâu
created Today, 03:44 by giodaingan7
1
811 words
21 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
hôm nay, tớ vô tình lắng nghe một bài nhạc cũ. ngẫm lâu một chút mới nhận ra lời bài hát này rất sâu sắc. đã từng có những lúc chúng ta cố gắng bước nhanh hơn người khác, nỗ lực thật nhiều để trở nên chói sáng, chỉ mong được xã hội công nhận, được gọi tên giữa biển người. nhưng rồi đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ nhận ra điều bản thân thực sự cần là làm ánh sáng của riêng mình.
mọi người chỉ nhìn vào kết quả mà không quan tâm đến quá trình
luôn thích dùng điểm số để quyết định đời người
ai lại muốn sống một cuộc đời tầm thường chứ
nhưng trong tay chỉ có cuốn kịch bản bình thường thôi.
cuộc sống này, có lẽ chính là như vậy. người ta dễ bị cuốn vào ánh đèn rực rỡ, dễ ngước nhìn những điều lấp lánh. và rồi mặc định rằng, chỉ những ai thành công, nổi bật, có thành tích vang dội mới xứng đáng được gọi là sống một đời đáng giá.
chúng ta sống trong một thế giới thích đo lường: điểm số, chức danh, tiền tài như thể đời người là một cuộc thi, mà ai về đích trước thì thắng.
ai lại muốn sống một cuộc đời tầm thường chứ? ai lại mong mình chỉ là người lặng lẽ lướt qua như một chiếc lá giữa ngàn cây?
nhưng sinh ra, đâu phải ai cũng được phát cho một kịch bản rực rỡ ngay từ đầu. có người chào đời đã ở vạch đích, có người phải đi hàng vạn bước mới bằng người khác một bước đi đầu tiên. có người vừa mơ, đã được chắp cánh. có người ôm ấp giấc mộng cả đời, vẫn chưa thể bay.
giữa thế gian nhiều đòi hỏi ấy, sẽ có người mang theo một kịch bản rất đỗi bình thường. không danh hiệu nổi bật, không điểm số xuất sắc. nhưng họ vẫn lựa chọn sống, vẫn tươi cười, vẫn cố gắng.
đôi khi, chính những vai diễn thầm lặng mới là nền đất nuôi dưỡng điều phi thường nảy nở sau cùng.
tự do sự tử tế trong im lặng
sự chăm chỉ không ai thấy
sự kiên cường không cần gọi tên
sống một đời bình thường không có nghĩa là sống hời hợt. cầm trên tay kịch bản giản đơn không có nghĩa là ta không thể diễn một cách trọn vẹn. ngược lại, chính sự bình dị ấy là cơ hội để ta sống thật với mình, chỉ cần mỗi ngày, sống hết lòng với những gì mình có.
trưởng thành đã dạy cho tôi biết rằng thất bại không hề đáng sợ
điều đáng sợ là bạn vẫn luôn tin vào câu nói này
nghe có vẻ hơi lú lẫn nhỉ?
thực ra, thất bại không đáng sợ, nếu nó khiến ta bước đi cẩn trọng hơn. nhưng thất bại sẽ trở nên đáng ngại, nếu ta dùng nó như một tấm áo khoác lười biếng, trốn tránh thay đổi và ngừng trưởng thành.
vì đôi khi, chính sự an ủi quá mức lại khiến ta ngủ quên trong cái gọi là tự tha thứ. rất nhiều người thường vỗ về rằng không sao cả, rằng ai rồi cũng từng vấp ngã mà quên mất phải hỏi: mình đã học được gì từ cú ngã đó chưa?
chúng ta không cần sợ thất bại. nhưng chúng ta cần tỉnh táo khi thất bại, để không biến sự vấp ngã thành thói quen.
hãy làm ánh sáng của chính mình, không cần phải quá sáng đâu
ai nói ngược chiều gió thì mới được xem là bay?
không phải ánh sáng nào cũng cần rực rỡ đến chói mắt. có những ánh sáng chỉ như vệt nắng cuối chiều, nghiêng qua mái hiên, lặng lẽ mà dịu dàng.
cũng không phải cánh chim nào bay ngược chiều gió mới là dũng cảm. có những cánh chim chọn lặng lẽ lướt theo làn gió nhẹ, không vì tránh gian khó, mà vì hiểu rằng, cuộc đời không cần phải lúc nào cũng là cuộc chiến.
chúng ta được dạy phải kiên cường, phải vượt lên, phải tỏa sáng đến mức đôi khi quên mất mình nên dừng lại, biết bình lặng, biết sống chậm. đó cũng là một dạng bản lĩnh.
không ai quy định rằng sống là phải luôn khác biệt. có đôi khi, sống đúng với mình đã là điều quý giá nhất.
làm ánh sáng của chính mình, nghĩa là thắp lên một ngọn lửa trong tim, không cần phải chiếu rọi cho người khác thấy, chỉ cần đủ sáng để không đánh mất đường đi.
không cần bay cao, bay xa, chỉ cần bay đúng hướng là được
mọi người chỉ nhìn vào kết quả mà không quan tâm đến quá trình
luôn thích dùng điểm số để quyết định đời người
ai lại muốn sống một cuộc đời tầm thường chứ
nhưng trong tay chỉ có cuốn kịch bản bình thường thôi.
cuộc sống này, có lẽ chính là như vậy. người ta dễ bị cuốn vào ánh đèn rực rỡ, dễ ngước nhìn những điều lấp lánh. và rồi mặc định rằng, chỉ những ai thành công, nổi bật, có thành tích vang dội mới xứng đáng được gọi là sống một đời đáng giá.
chúng ta sống trong một thế giới thích đo lường: điểm số, chức danh, tiền tài như thể đời người là một cuộc thi, mà ai về đích trước thì thắng.
ai lại muốn sống một cuộc đời tầm thường chứ? ai lại mong mình chỉ là người lặng lẽ lướt qua như một chiếc lá giữa ngàn cây?
nhưng sinh ra, đâu phải ai cũng được phát cho một kịch bản rực rỡ ngay từ đầu. có người chào đời đã ở vạch đích, có người phải đi hàng vạn bước mới bằng người khác một bước đi đầu tiên. có người vừa mơ, đã được chắp cánh. có người ôm ấp giấc mộng cả đời, vẫn chưa thể bay.
giữa thế gian nhiều đòi hỏi ấy, sẽ có người mang theo một kịch bản rất đỗi bình thường. không danh hiệu nổi bật, không điểm số xuất sắc. nhưng họ vẫn lựa chọn sống, vẫn tươi cười, vẫn cố gắng.
đôi khi, chính những vai diễn thầm lặng mới là nền đất nuôi dưỡng điều phi thường nảy nở sau cùng.
tự do sự tử tế trong im lặng
sự chăm chỉ không ai thấy
sự kiên cường không cần gọi tên
sống một đời bình thường không có nghĩa là sống hời hợt. cầm trên tay kịch bản giản đơn không có nghĩa là ta không thể diễn một cách trọn vẹn. ngược lại, chính sự bình dị ấy là cơ hội để ta sống thật với mình, chỉ cần mỗi ngày, sống hết lòng với những gì mình có.
trưởng thành đã dạy cho tôi biết rằng thất bại không hề đáng sợ
điều đáng sợ là bạn vẫn luôn tin vào câu nói này
nghe có vẻ hơi lú lẫn nhỉ?
thực ra, thất bại không đáng sợ, nếu nó khiến ta bước đi cẩn trọng hơn. nhưng thất bại sẽ trở nên đáng ngại, nếu ta dùng nó như một tấm áo khoác lười biếng, trốn tránh thay đổi và ngừng trưởng thành.
vì đôi khi, chính sự an ủi quá mức lại khiến ta ngủ quên trong cái gọi là tự tha thứ. rất nhiều người thường vỗ về rằng không sao cả, rằng ai rồi cũng từng vấp ngã mà quên mất phải hỏi: mình đã học được gì từ cú ngã đó chưa?
chúng ta không cần sợ thất bại. nhưng chúng ta cần tỉnh táo khi thất bại, để không biến sự vấp ngã thành thói quen.
hãy làm ánh sáng của chính mình, không cần phải quá sáng đâu
ai nói ngược chiều gió thì mới được xem là bay?
không phải ánh sáng nào cũng cần rực rỡ đến chói mắt. có những ánh sáng chỉ như vệt nắng cuối chiều, nghiêng qua mái hiên, lặng lẽ mà dịu dàng.
cũng không phải cánh chim nào bay ngược chiều gió mới là dũng cảm. có những cánh chim chọn lặng lẽ lướt theo làn gió nhẹ, không vì tránh gian khó, mà vì hiểu rằng, cuộc đời không cần phải lúc nào cũng là cuộc chiến.
chúng ta được dạy phải kiên cường, phải vượt lên, phải tỏa sáng đến mức đôi khi quên mất mình nên dừng lại, biết bình lặng, biết sống chậm. đó cũng là một dạng bản lĩnh.
không ai quy định rằng sống là phải luôn khác biệt. có đôi khi, sống đúng với mình đã là điều quý giá nhất.
làm ánh sáng của chính mình, nghĩa là thắp lên một ngọn lửa trong tim, không cần phải chiếu rọi cho người khác thấy, chỉ cần đủ sáng để không đánh mất đường đi.
không cần bay cao, bay xa, chỉ cần bay đúng hướng là được
