Text Practice Mode
Học cách lãng quên nỗi đau, hành trình trưởng thành (1)
created Tuesday July 22, 13:52 by NguynLinh25
3
998 words
0 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Có rất nhiều điều xảy ra trong cuộc sống của chúng ta và không phải lúc nào cũng mang lại cho ta kí ức đẹp. Nhưng thời gian sẽ chữa lành mọi vểt thương mà. Vậy tại sao khi nhớ lại tôi cứ cảm thấy khó chịu lạ kì. Nhớ hồi bé khi bị mắng nhất quyết không nói một lời, cũng không rơi một giọt nước mắt để rồi lén lút leo lên nơi cao nhất của căn nhà, nơi không có lan can, không có cản trở cũng như những lời nói không thích nghe. Khung cảnh yên bình nhưng tâm trí tôi thì không. Con bé 5 tuỏi ấy đã khóc một cách lặng lẽ dù không có một ai vì trong đầu luôn văng vẳng tiếng nói đau lòng, sự oan ức, buồn bã. Ngẩng đầu lên trời đa có suy nghĩ muốn bay lên nhưng lý trí vẫn còn hay đúng hơn là nỗi sợ đã kìm chân em. Khóc chán nghĩ chán em lại lủi thủi trèo xuống với tâm trang vơi bớt nỗi cô đơn. Không rõ cách giải tỏa cảm xúc ấy có hiệu quả không mà mỗi lần buồn em đều tìm đến nơi ấy, chia sẻ nỗi buồn với trời cao. Nhưng không cũng có lúc bị bắt gặp đương nhiên em sẽ luống cuống trèo xuống bỏ chạy tay gạt vội nước mắt rơi để không bị ai nhìn thấu nỗi buồn nhỏ. Em lại đổi hình thức khóc đó là nói chuyện với bé gấu. Bé gấu được mẹ mua cho từ năm 6 tuổi em yêu thích vô cùng, tự nhủ sẽ nâng niu trân trọng bé. Em hát, em nói, em cười đùa cùng bé gấu lúc ban ngày và khi đêm xuống lúc chỉ còn một mình, à không hai mình, em mới kể nỗi đau của em, nỗi bực túc, sự khó chịu trong em với bé gấu. Cảm giác lúc ấy gần như bây giờ khi 18 nhớ lại mắt vẫn rơm rớm, và lúc ây mới biết đó gọi là cô đơn. Giờ đây em gấu không còn tôi cũng đã trưởng thành nhưng nhiều lúc vẫn buồn mà. Sự mất mát của mình sẽ được bù đắp bằng một điều chữa lành hơn. Em được gặp mặt điều chữa lành mang tên cún cưng khi đã bước lên năm lớp 5, lúc vẫn mang nét hồn nhiên, tinh nghịch thuở bé. Em vô tư chơi cùng bé chó mà em đặt tên là Lu. Em mang Lu ra bãi đất trống sau trường, cùng bé chạy nhảy nô đùa, trốn bé để nó đi tìm. Cứ thế hai đứa tự nhiên thành bạn thân hay chơi đùa, trốn tìm với nhau. Rồi khi em lên lớp 7, lúc em buồn bã vì thất tình ngu ngơ của tuổi trẻ trâu em ôm mặt khóc nấc lên (lúc đấy nhà không có ai khác) đột nhiên em nghe tiếng Lu rên lên, lo lắng cào cửa chuồng và em chạy vội xuống ôm Lu lên phòng đóng chặt cửa. Từ giây phút ấy em có thêm một người lắng nghe trung thành nhất. Lu chỉ nhìn em bằng đôi mắt long lanh, to tròn nghe em nói, nghe em kể và liếm tay, liếm mặt em khi em khóc nấc lên. Cứ thế mỗi khi buồn em lại ôm Lu, hay vào nhưng đêm quá cô đơn, sợ ma em sẽ lén mẹ nhẹ nhàng xuống bế Lu lên phòng. Lu cũng rất hợp tác nằm im bên chân giường nhưng chỉ cần nghe tiếng Lu thở đều đều hay hơi cựa quậy nhẹ em cũng cảm thấy yên tâm biết bao. Em yêu Lu lắm và Lu càng hơn thế, Lu bênh em khi em bị đánh, sẵn sàng combat với bất cứ ai dám động đến em. Một người bạn trung thành đến vậy mà cũng làm em buồn , nỗi buồn này còn lớn hơn nhiều so với những nỗi buồn vặt vãnh khi trước. Chuyện xảy ra khi tôi lớp 11, khoảng thời gian khi thi cuối kỳ, vào một buổi sáng, Lu được thả đi chơi như mọi ngày ròi mất tích cả buổi sáng. Khi tôi phát hiện ra chuyện này cũng đã đén trưa rồi, cuống cuồng chạy đi tìm Lu, tôi chạy khắp nơi quen thuộc mà mãi không thấy. Mẹ đi làm về cũng chạy đi tìm rồi chúng tôi bỏ cuộc, tôi buộc phải bình tĩnh chuẩn bị để chiều đi thi. Nhưng làm sao mà bình tĩnh được chứ, bước thơ thẩn trên từng bậc thang ngay khi gặp bạn thân tôi đã ôm nó òa khóc, kể lể. Đó là lần duy nhất tôi không màng hình tượng khóc lu loa trước mọi người. Và đến chiều khi đến nhà em không cam lòng tìm Lu tiếp nhưng không sao tìm được. Em đành ôm mấy đứa con Lu ra ngoài vườn chơi, ngồi bần thần một lúc tự nhiên em thấy mấy đứa chó con rúc sâu vào một bụi cây, em chui vào theo định bụng bắt ra ngoài thì hỡi ôi mấy đứa nó đang bú mẹ mà mẹ nó nằm im, cứng đơ người. Em vội bế mấy đứa chó con tránh xa rồi quay lại xem Lu thì đau lòng chết mất Lu chết rồi miệng sùi bọt mép chắc là ăn phải bả. Không biết làm gì hơn ngoài chôn Lu đem mấy đứa nhỏ về tự an ủi mình, thương thay chúng nó. Nằm xuống nền đất nơi Lu hay nằm thấy sao mà lạnh quá, nghĩ đến nỗi đau Lu gặp trước khi chết mà em tự trách mãi. Chỉ nhớ lúc ấy em khóc rất nhiều rồi em lại tìm về nơi mái nhà cao nhất, ngảng lên trời hồi tưởng hết những kỉ niệm, rồi cầu nguyện trong lòng mong Lu được đầu thai làm người, nhé.
