Text Practice Mode
Toàn bộ cuộc đời đều là sự phản chiếu cái tâm con người
created Apr 10th, 17:43 by BeooLinh
1
1333 words
23 completed
4
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Khi nhìn lại hơn 80 năm cuộc đời mình, với hơn nửa thế kỷ với vai trò là 1 doanh nhân, điều mà tôi muốn gửi gắm lại cho thế hệ sau chỉ có duy nhất một điều. Đó chính là "cái tâm quyết định tất cả mọi thứ".
Tất cả sự kiện xảy ra trong cuộc đời đều do cái tâm của bản thân mình mang đến. Nó thực sự giống một chiếc máy chiếu có thể chiếu những hình ảnh lên trên màn hình, tất cả những gì được cái tâm vẽ ra đều được tái hiện một cách trung thực.
Đây chính là quy luật tuyệt đối điều khiển thế giới này, và là chân lý mà tất cả mọi thứ đều vận động theo, không có bất cứ ngoại lệ nào.
Chính vì thế, cái tâm vẽ lên điều gì? Con người suy nghĩ những gì, sống với thái độ như thế nào? Tất cả những điều đó là yếu tố quan trọng quyết định cuộc đơi con người. Nó không phải lý thuyết tinh thân không có ai kiểm chứng, cũng chẳng phải chỉ là sự rèn luyện của cuộc đời. Cái tâm biến mọi thứ trở thành hiện thực, cái tâm là chì khóa vận động mọi sự vật sự việc trên thế giới.
Tôi nhận ra hình bóng của "cái tâm" này bắt đầu từ khi tôi còn là học sinh tiểu học. Khi ấy tôi mắc phải chứng thâm nhiễm phổi, một trong những triệu chứng ban đầu của bệnh lao phổi. Đó là những ngày tháng tôi bắt buộc phải chiến đấu với bệnh tật. Đối với một đứa trẻ như tôi thì điều này quả thực là một trải nghiệm khốc liệt khi phải đối diện với vực sâu thăm thẳm và đầy tối tăm của cái chết.
Gia đình tôi sinh sống tại tỉnh Kagoshima, có hai ông và một bà đã mất vì bệnh lao. Chúng tôi như một gia đình bị căn bệnh ấy cuốn vào. Tôi đã vô cùng sợ hãi việc mình sẽ mắc phải nó. Tôi sợ đến mức phải khi đi qua trước giường của người ông mắc bệnh lao phổi đang ngủ mê mệt, tôi đã bịt mũi và chạy đi.
Còn với bố tôi, cha mẹ chỉ có ông để nương tựa nên chắc hẳn ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chắm sóc bậc sinh thành của mình. Ông tận tình chăm sóc cha mà không hề lo lắng liệu mình có bị lây nhiễm hay không. Ngay cả anh trai của tôi cũng cho rằng bệnh đâu có dễ dàng lây nhiêm như mọi người nghĩ, nên anh cũng chẳng hề đề ý gì khi tiếp xúc với ông nội.
Bố tô và anh tôi nữa đều không hề bị lây, chỉ có tôi bị con ma bệnh tật nhập vào người. Hết ngày này qua ngày khác, tôi chỉ có thể run rẩy sợ hãi cái chết đang cận kề, rình rập vừa nằm trên giường bệnh với tâm trạng vô cùng rầu rĩ.
Ngay cả bà hàng xóm cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy tôi bị như vậy. Bà cho tôi mượn một cuốn sách. Và trong cuốn sách đó đại ý nói như sau:
"Bất cứ một gian nan, hoạn nạn nào cũng đều xảy ra bởi sự tồn tại của một cái tâm thu hút chúng. Chẳng có bất cứ điều gì đến với chúng ta mà bản thân cái tâm của chúng ta không mời gọi chúng cả."
Tôi chợt nghĩ "Chà, đúng là như thế!" Bố tôi không hề sợ hãi bệnh tật, dành hết sức lực của mình để chăm sóc ông tôi mà chẳng hề nhiễm bệnh. Anh trai tôi sống rất thản nhiên, không hề bận tâm tới bệnh tật cũng hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ có mình tôi sợ hãi, căm ghewst, tìm đủ mọi cách để lẩn tránh khỏi sự tồn tại của bệnh tật mới chính là người gọi bệnh tật đến bên mình.
Tất cả mọi thứ đều được sinh ra từ chính "cái tâm". Đây chính là đièu mà tôi học được tại thời điểm đó, và phát hiện quan trọng này ảnh hưởng rất lớn tới cuộc đời của tôi về sau. Nhưng thời đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ còn vắt mũi chưa sạch, nên tôi vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩ của điều đó cũng như không có mấy thay đổi to lớn trong cuộc đời lúc đó.
Cuộc đời tôi sau này, kể từ thời niên thiếu tới khi đi làm và trở thành một thành viên của xã hội, là một chuỗi những thất bại, khó khăn và cả sự nhụt chí. Tôi trượt hai lần thi vào trường cấp 2, khi đi thi đại học tooi cũng không vào được nguyện vọng 1. Thậm chí sau này khi đi xin việc, mọi thứ cũng chẳng hề như tôi mong muốn. Tại sao tôi làm gì cũng đều không đạt được thành quả như mong muốn? Tôi đã thực sự thất vọng với chính bản thân mình. Tôi đã thực sự nhụt chí. Từng ngày trôi qua với một tâm trạng u ám, ảm đạm.
Cuộc đời tôi thay đổi rẩ nhiều kể từ khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm việc tại công ty sản xuất gốm tại Kyoto.
Giữa hoàn cảnh nền kinh tế đang đi xuống, tìm việc làm rất khó khăn. Tôi nhận được lời giới thiệu của thầu giáo ở trường đại học, và cuối cùng cũng xin được việc làm tại một công ty. Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra tình hình kinh doanh của công ty đang đi vào ngõ cụt, đó là một cong ty về bản chất đang nằm dưới sự quản lý của ngân hàng. Những người cùng vào công ty tôi lúc đó cũng lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ có mình tôi ở lại.
Tôi chẳng có chỗ nào để trốn chạy nữa, và quyết định thay đổi cái tâm của mình để đối diện với công việc mà mình đang làm. Cho dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng cố gắng chuẩn bị tinh thần để thực hiện công việc của mình. Tôi thâm chí còn ngủ lại phòng nghiên cứu, dồn hết sức lực vào việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Cuối cùng thì mọi cố gắng của tôi cũng đơm hoa kết trái, thành quả nghiên cứu của tôi nhận được sự đánh giá cao từ những người xung quanh. Tôi càng cảm nhận được ý nghĩa từ những việc mà mình đang làm và nỗ lực hơn nữa trong công việc nghien cứu. Và thật thú vị làm sao, tôi ngày càng đạt được những thành quả tốt hơn trước. Vòng tuần hoàn tốt đẹp này luôn diễn ra, và cuối cùng tôi cũng thành công trong việc nghiên cứu ra gốm kỹ thật cao (Fine Ceramics) - một chất liệu của riêng mình, và vô cìng tân tiến vào thời điểm đó trên thế giới.
Chắc chắn một điều rằng đó chẳng phải năng lực của tôi có sự tiến bộ lớn, cũng không phải tôi được cung cấp cho một môi trường nghiên cứu tối tân, tuyệt vời. Điều duy nhất tôi làm là sự thay đổi trong cách suy nghĩ, chuyển biến cái tâm của mình, và tình hình xung quanh tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đời của con người là do cái tâm tạo ra, tất cả sự kiện xảy ra trước mắt chúng ta đều là cái tâm của mình mời gọi tới. Một lần nữa trong cuộc đời tôi. tôi được trải nghiệm quy luật mà mình đã nắm bắt từ thời thơ ấu, và khắc sâu "chân lý" xuyên suốt cuộc đời này vào trong tim mình.
Tất cả sự kiện xảy ra trong cuộc đời đều do cái tâm của bản thân mình mang đến. Nó thực sự giống một chiếc máy chiếu có thể chiếu những hình ảnh lên trên màn hình, tất cả những gì được cái tâm vẽ ra đều được tái hiện một cách trung thực.
Đây chính là quy luật tuyệt đối điều khiển thế giới này, và là chân lý mà tất cả mọi thứ đều vận động theo, không có bất cứ ngoại lệ nào.
Chính vì thế, cái tâm vẽ lên điều gì? Con người suy nghĩ những gì, sống với thái độ như thế nào? Tất cả những điều đó là yếu tố quan trọng quyết định cuộc đơi con người. Nó không phải lý thuyết tinh thân không có ai kiểm chứng, cũng chẳng phải chỉ là sự rèn luyện của cuộc đời. Cái tâm biến mọi thứ trở thành hiện thực, cái tâm là chì khóa vận động mọi sự vật sự việc trên thế giới.
Tôi nhận ra hình bóng của "cái tâm" này bắt đầu từ khi tôi còn là học sinh tiểu học. Khi ấy tôi mắc phải chứng thâm nhiễm phổi, một trong những triệu chứng ban đầu của bệnh lao phổi. Đó là những ngày tháng tôi bắt buộc phải chiến đấu với bệnh tật. Đối với một đứa trẻ như tôi thì điều này quả thực là một trải nghiệm khốc liệt khi phải đối diện với vực sâu thăm thẳm và đầy tối tăm của cái chết.
Gia đình tôi sinh sống tại tỉnh Kagoshima, có hai ông và một bà đã mất vì bệnh lao. Chúng tôi như một gia đình bị căn bệnh ấy cuốn vào. Tôi đã vô cùng sợ hãi việc mình sẽ mắc phải nó. Tôi sợ đến mức phải khi đi qua trước giường của người ông mắc bệnh lao phổi đang ngủ mê mệt, tôi đã bịt mũi và chạy đi.
Còn với bố tôi, cha mẹ chỉ có ông để nương tựa nên chắc hẳn ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chắm sóc bậc sinh thành của mình. Ông tận tình chăm sóc cha mà không hề lo lắng liệu mình có bị lây nhiễm hay không. Ngay cả anh trai của tôi cũng cho rằng bệnh đâu có dễ dàng lây nhiêm như mọi người nghĩ, nên anh cũng chẳng hề đề ý gì khi tiếp xúc với ông nội.
Bố tô và anh tôi nữa đều không hề bị lây, chỉ có tôi bị con ma bệnh tật nhập vào người. Hết ngày này qua ngày khác, tôi chỉ có thể run rẩy sợ hãi cái chết đang cận kề, rình rập vừa nằm trên giường bệnh với tâm trạng vô cùng rầu rĩ.
Ngay cả bà hàng xóm cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy tôi bị như vậy. Bà cho tôi mượn một cuốn sách. Và trong cuốn sách đó đại ý nói như sau:
"Bất cứ một gian nan, hoạn nạn nào cũng đều xảy ra bởi sự tồn tại của một cái tâm thu hút chúng. Chẳng có bất cứ điều gì đến với chúng ta mà bản thân cái tâm của chúng ta không mời gọi chúng cả."
Tôi chợt nghĩ "Chà, đúng là như thế!" Bố tôi không hề sợ hãi bệnh tật, dành hết sức lực của mình để chăm sóc ông tôi mà chẳng hề nhiễm bệnh. Anh trai tôi sống rất thản nhiên, không hề bận tâm tới bệnh tật cũng hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ có mình tôi sợ hãi, căm ghewst, tìm đủ mọi cách để lẩn tránh khỏi sự tồn tại của bệnh tật mới chính là người gọi bệnh tật đến bên mình.
Tất cả mọi thứ đều được sinh ra từ chính "cái tâm". Đây chính là đièu mà tôi học được tại thời điểm đó, và phát hiện quan trọng này ảnh hưởng rất lớn tới cuộc đời của tôi về sau. Nhưng thời đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ còn vắt mũi chưa sạch, nên tôi vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩ của điều đó cũng như không có mấy thay đổi to lớn trong cuộc đời lúc đó.
Cuộc đời tôi sau này, kể từ thời niên thiếu tới khi đi làm và trở thành một thành viên của xã hội, là một chuỗi những thất bại, khó khăn và cả sự nhụt chí. Tôi trượt hai lần thi vào trường cấp 2, khi đi thi đại học tooi cũng không vào được nguyện vọng 1. Thậm chí sau này khi đi xin việc, mọi thứ cũng chẳng hề như tôi mong muốn. Tại sao tôi làm gì cũng đều không đạt được thành quả như mong muốn? Tôi đã thực sự thất vọng với chính bản thân mình. Tôi đã thực sự nhụt chí. Từng ngày trôi qua với một tâm trạng u ám, ảm đạm.
Cuộc đời tôi thay đổi rẩ nhiều kể từ khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm việc tại công ty sản xuất gốm tại Kyoto.
Giữa hoàn cảnh nền kinh tế đang đi xuống, tìm việc làm rất khó khăn. Tôi nhận được lời giới thiệu của thầu giáo ở trường đại học, và cuối cùng cũng xin được việc làm tại một công ty. Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra tình hình kinh doanh của công ty đang đi vào ngõ cụt, đó là một cong ty về bản chất đang nằm dưới sự quản lý của ngân hàng. Những người cùng vào công ty tôi lúc đó cũng lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ có mình tôi ở lại.
Tôi chẳng có chỗ nào để trốn chạy nữa, và quyết định thay đổi cái tâm của mình để đối diện với công việc mà mình đang làm. Cho dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng cố gắng chuẩn bị tinh thần để thực hiện công việc của mình. Tôi thâm chí còn ngủ lại phòng nghiên cứu, dồn hết sức lực vào việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Cuối cùng thì mọi cố gắng của tôi cũng đơm hoa kết trái, thành quả nghiên cứu của tôi nhận được sự đánh giá cao từ những người xung quanh. Tôi càng cảm nhận được ý nghĩa từ những việc mà mình đang làm và nỗ lực hơn nữa trong công việc nghien cứu. Và thật thú vị làm sao, tôi ngày càng đạt được những thành quả tốt hơn trước. Vòng tuần hoàn tốt đẹp này luôn diễn ra, và cuối cùng tôi cũng thành công trong việc nghiên cứu ra gốm kỹ thật cao (Fine Ceramics) - một chất liệu của riêng mình, và vô cìng tân tiến vào thời điểm đó trên thế giới.
Chắc chắn một điều rằng đó chẳng phải năng lực của tôi có sự tiến bộ lớn, cũng không phải tôi được cung cấp cho một môi trường nghiên cứu tối tân, tuyệt vời. Điều duy nhất tôi làm là sự thay đổi trong cách suy nghĩ, chuyển biến cái tâm của mình, và tình hình xung quanh tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đời của con người là do cái tâm tạo ra, tất cả sự kiện xảy ra trước mắt chúng ta đều là cái tâm của mình mời gọi tới. Một lần nữa trong cuộc đời tôi. tôi được trải nghiệm quy luật mà mình đã nắm bắt từ thời thơ ấu, và khắc sâu "chân lý" xuyên suốt cuộc đời này vào trong tim mình.
