Text Practice Mode
Mình ghét tiếng anh
created Yesterday, 08:01 by NguynThinNhn1
1
615 words
70 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Mình ghét tiếng anh
Phải gọi là rất ghét, cuộc đời của mình chả có cái nào khó ngoài tiếng anh. Mình sinh ra ở một vùng biển đảo, lên đến lớp 6 mình mới được học tiếng anh. Lúc hè lớp 5 lên 6, mình được vào thành phố học hè, và được cho đi học môn tiếng anh. Nhưng vì mình chưa học bao giờ nên không thể học chung với những bạn lớp 6 được (ở thành phố học tiếng anh từ lớp 3, có những bạn đã được cho đi học lúc mẫu giáo rồi) lúc đó cô giáo cho mình ngồi một góc riêng, học một mình. Vài ngày sau thì một bạn nữ ngồi chỗ mình, bạn đó học lớp 5 (vì học giỏi nên học chung với lớp 6) mình nghĩ cuối cùng cũng có bạn giống mình, nhưng buổi học tiếp theo bạn đã được chuyển chỗ và ngồi chung với những bạn khác. Chỉ còn mình ở chỗ đó, một mình mình. Từ đó mình rất ghét tiếng anh, rất rất ghét.
Điểm tiếng anh của mình luôn gần chạm trung bình, nhưng vẫn ở mức điểm khá để không rớt khỏi vị trí học sinh giỏi. Mình không học tiếng anh, vì mỗi lần học, có một cảm giác khó chịu đến mức không thể tả nổi. Dù có là nội dung mình thích nhưng khi nói tiếng anh thì mình cũng không xem.
Ở quê mình giáo viên tiếng anh không giỏi, có thể nói là không có trình độ, vì chả mấy người học tiếng anh nên thiếu nhân lực, các thầy cô cũng chỉ dạy cho có. Và mọi người không nghĩ tiếng anh quan trọng đến thế, tụi mình chỉ xem tiếng anh là một môn phụ và không quan tâm đến nó. Nên những năm đầu tiên học tiếng anh, hầu hết các học sinh đều mất căn bản. Đến những năm cấp 3 được vào thành phố học thì tiếng anh của mình bắt đầu là một trở ngại, vì nó khó hơn khi học ở quê và mình biết mình học dốt tiếng anh, nhưng nó vẫn chưa quan trọng lắm vì dù dốt tiếng anh mình vẫn trụ vững. Mãi đến đại học, tiếng anh mới là ác mộng thật sự. Trường mình cho thi tiếng anh đầu vào, và không ngoài dự đoán, mình ở lớp cao nhất từ dưới đếm lên. Và bây giờ mình phải trả giá bằng tiền, rớt thì phải học lại, mình rất chật vật để lếch qua 6 lớp tiếng anh, đó là nỗi ác mộng. Đến lúc tốt nghiệp, mình phải nộp cho trường một cái bằng IELTS hoặc TOEIC để ra trường, nhưng mình làm gì đủ khả năng để nộp bằng. Để tốt nghiệp đúng hạn mình đã thi một cái bằng khác là bằng APTIS, may mắn thay trường mình lúc này vẫn còn chấp nhận cái bằng này. Nó không khó, học một khóa, họ dự đoán đề, học thuộc đáp án rồi đi thi, đảm bảo đậu. Vậy mà mình phải thi hai lần vì lần một bởi tâm lý sợ hãi mình đã bỏ thi. Thế rồi cũng ra trường, nhưng khi đối diện với thị trường việc làm, mình mới biết tiếng anh chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi. Nhưng đến cả yêu cầu cơ bản mà còn không đáp ứng được thì làm sao mà xin việc. Mình sợ đi làm, nhưng cốt yêu vẫn sợ tiếng anh, sợ bản thân không có trình độ, và rồi cứ vất va vất vưởng như con ma không chốn về.
Phải gọi là rất ghét, cuộc đời của mình chả có cái nào khó ngoài tiếng anh. Mình sinh ra ở một vùng biển đảo, lên đến lớp 6 mình mới được học tiếng anh. Lúc hè lớp 5 lên 6, mình được vào thành phố học hè, và được cho đi học môn tiếng anh. Nhưng vì mình chưa học bao giờ nên không thể học chung với những bạn lớp 6 được (ở thành phố học tiếng anh từ lớp 3, có những bạn đã được cho đi học lúc mẫu giáo rồi) lúc đó cô giáo cho mình ngồi một góc riêng, học một mình. Vài ngày sau thì một bạn nữ ngồi chỗ mình, bạn đó học lớp 5 (vì học giỏi nên học chung với lớp 6) mình nghĩ cuối cùng cũng có bạn giống mình, nhưng buổi học tiếp theo bạn đã được chuyển chỗ và ngồi chung với những bạn khác. Chỉ còn mình ở chỗ đó, một mình mình. Từ đó mình rất ghét tiếng anh, rất rất ghét.
Điểm tiếng anh của mình luôn gần chạm trung bình, nhưng vẫn ở mức điểm khá để không rớt khỏi vị trí học sinh giỏi. Mình không học tiếng anh, vì mỗi lần học, có một cảm giác khó chịu đến mức không thể tả nổi. Dù có là nội dung mình thích nhưng khi nói tiếng anh thì mình cũng không xem.
Ở quê mình giáo viên tiếng anh không giỏi, có thể nói là không có trình độ, vì chả mấy người học tiếng anh nên thiếu nhân lực, các thầy cô cũng chỉ dạy cho có. Và mọi người không nghĩ tiếng anh quan trọng đến thế, tụi mình chỉ xem tiếng anh là một môn phụ và không quan tâm đến nó. Nên những năm đầu tiên học tiếng anh, hầu hết các học sinh đều mất căn bản. Đến những năm cấp 3 được vào thành phố học thì tiếng anh của mình bắt đầu là một trở ngại, vì nó khó hơn khi học ở quê và mình biết mình học dốt tiếng anh, nhưng nó vẫn chưa quan trọng lắm vì dù dốt tiếng anh mình vẫn trụ vững. Mãi đến đại học, tiếng anh mới là ác mộng thật sự. Trường mình cho thi tiếng anh đầu vào, và không ngoài dự đoán, mình ở lớp cao nhất từ dưới đếm lên. Và bây giờ mình phải trả giá bằng tiền, rớt thì phải học lại, mình rất chật vật để lếch qua 6 lớp tiếng anh, đó là nỗi ác mộng. Đến lúc tốt nghiệp, mình phải nộp cho trường một cái bằng IELTS hoặc TOEIC để ra trường, nhưng mình làm gì đủ khả năng để nộp bằng. Để tốt nghiệp đúng hạn mình đã thi một cái bằng khác là bằng APTIS, may mắn thay trường mình lúc này vẫn còn chấp nhận cái bằng này. Nó không khó, học một khóa, họ dự đoán đề, học thuộc đáp án rồi đi thi, đảm bảo đậu. Vậy mà mình phải thi hai lần vì lần một bởi tâm lý sợ hãi mình đã bỏ thi. Thế rồi cũng ra trường, nhưng khi đối diện với thị trường việc làm, mình mới biết tiếng anh chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi. Nhưng đến cả yêu cầu cơ bản mà còn không đáp ứng được thì làm sao mà xin việc. Mình sợ đi làm, nhưng cốt yêu vẫn sợ tiếng anh, sợ bản thân không có trình độ, và rồi cứ vất va vất vưởng như con ma không chốn về.
