Text Practice Mode
Nghệ Thuật Quyến Rũ 3
created Feb 24th, 07:55 by Kaorin
0
759 words
23 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
LỜI NÓI ĐẦU
Hàng ngàn năm trước, quyền lực chủ yếu có được và duy trì
nhờ vào bạo lực. Sự tinh tế là không cần thiết – vua hay hoàng hậu
phải biết nhẫn tâm. Chỉ một vài người có quyền lực nhưng phụ nữ
là người phải chịu đựng nhiều nhất dưới chế độ này. Họ không có
cách nào để tranh đấu, không có vũ khí nào về mặt chính trị, xã hội
hay ngay trong gia đình giúp họ bắt đàn ông phải làm theo ý mình.
Dĩ nhiên đàn ông có điểm yếu: Đó là khát khao nhục dục mãnh
liệt. Người phụ nữ luôn có thể nhắm vào dục vọng này của đàn ông,
nhưng nếu họ lại bị lôi vào tình dục thì người đàn ông lại lập tức
quay lại thế thống trị; còn nếu họ từ chối nhục dục thì người đàn ông
lại đi tìm điều đó ở một nơi khác – hoặc sử dụng vũ lực. Một quyền
lực tạm thời và mỏng manh như thế thì ích gì? Vậy mà người phụ
nữ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách này. Mặc dù
vậy, đã có những người quá khát khao quyền lực, trải qua nhiều
năm khéo léo và sáng tạo, đã nghĩ ra cách xoay ngược thế cờ, tạo
ra một dạng quyền lực mới lâu dài và hiệu quả hơn.
Chính những người phụ nữ này đã sáng tạo ra nghệ thuật quyến
rũ, tiêu biểu là Bathsheba trong Kinh Cựu Ước, Helen của thành
Troy, mỹ nhân ngư Hsi Shi ở Trung Quốc, và đặc biệt là nhất là
Cleopatra. Trước tiên họ lôi kéo người đàn ông bằng bề ngoài hấp
dẫn, chế ra các đồ trang sức và phụ trang để tạo nên hình tượng
một thánh nữ giáng trần. Họ để lộ một thoáng da thịt để kích thích trí
tưởng tượng của đàn ông, không chỉ kích thích dục vọng mà còn cái
gì đó hơn thế: Đó là cơ hội sở hữu một vị thánh. Một khi đã thu hút
được chú ý của nạn nhân, những phụ nữ này sẽ dụ dỗ họ ra khỏi
thế giới đàn ông chỉ có chiến tranh và chính trị, lôi cuốn họ vào thế
giới của phụ nữ – một thế giới xa hoa, vui thú và ngoạn mục. Có thể
họ còn dẫn dắt con mồi đi lạc hướng theo nghĩa đen, tức dẫn họ đi
du hí xa, như Cleopatra đã dẫn dụ Julius Caesar đi du hí dọc sông
Nile. Người đàn ông sẽ dần lún sâu vào những vui thú tinh tế và
nhạy cảm này – họ sẽ yêu. Nhưng rồi khi ấy người phụ nữ lại trở
nên lạnh lùng và hờ hững làm con mồi phải băn khoăn. Đến khi
người đàn ông cứ muốn hơn nữa thì những niềm vui ấy lại bị rút lại.
Họ buộc phải theo đuổi, cố mọi cách tìm lại niềm vui mình đã từng
được nếm thử, và rồi trong quá trình đó họ sẽ bị yếu dần và trở
thành người đầy tình cảm. Những người đàn ông có sức mạnh và
quyền lực chính trị như Hoàng đế David, Paris của thành Troy, Julius
Caesar, Mark Anthony hay Vua Phù Sai đều thấy mình trở thành nô
lệ của một người phụ nữ.
Trước bạo lực và dã man, những phụ nữ này đã biến quyến rũ
thành một nghệ thuật tinh tế, hình thức cao nhất của quyền lực và
thuyết phục. Họ học cách đánh vào tâm trí trước, kích thích óc
tưởng tượng, làm người đàn ông cứ muốn hơn nữa, tạo ra những
tình cảm hy vọng rồi tuyệt vọng nối tiếp nhau – đó là bản chất của
quyến rũ. Sức mạnh của họ không phải ở thể chất mà về tâm lí,
không dùng vũ lực mà chỉ gián tiếp và khéo léo. Những chuyên gia
quyến rũ vĩ đại đầu tiên này giống như những viên tổng tư lệnh quân
sự lập kế hoạch hủy hoại kẻ thù, và thật sự những ghi chép đầu tiên
về quyến rũ thường so sánh nó với chiến trường, một kiểu chiến
tranh của phụ nữ. Đối với Cleopatra, đây là vũ khí củng cố đế chế
của mình. Trong quyến rũ, người phụ nữ không còn chỉ là công cụ
tình dục thụ động; họ trở thành nhân tố năng động, một hình tượng
quyền lực.
Hàng ngàn năm trước, quyền lực chủ yếu có được và duy trì
nhờ vào bạo lực. Sự tinh tế là không cần thiết – vua hay hoàng hậu
phải biết nhẫn tâm. Chỉ một vài người có quyền lực nhưng phụ nữ
là người phải chịu đựng nhiều nhất dưới chế độ này. Họ không có
cách nào để tranh đấu, không có vũ khí nào về mặt chính trị, xã hội
hay ngay trong gia đình giúp họ bắt đàn ông phải làm theo ý mình.
Dĩ nhiên đàn ông có điểm yếu: Đó là khát khao nhục dục mãnh
liệt. Người phụ nữ luôn có thể nhắm vào dục vọng này của đàn ông,
nhưng nếu họ lại bị lôi vào tình dục thì người đàn ông lại lập tức
quay lại thế thống trị; còn nếu họ từ chối nhục dục thì người đàn ông
lại đi tìm điều đó ở một nơi khác – hoặc sử dụng vũ lực. Một quyền
lực tạm thời và mỏng manh như thế thì ích gì? Vậy mà người phụ
nữ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách này. Mặc dù
vậy, đã có những người quá khát khao quyền lực, trải qua nhiều
năm khéo léo và sáng tạo, đã nghĩ ra cách xoay ngược thế cờ, tạo
ra một dạng quyền lực mới lâu dài và hiệu quả hơn.
Chính những người phụ nữ này đã sáng tạo ra nghệ thuật quyến
rũ, tiêu biểu là Bathsheba trong Kinh Cựu Ước, Helen của thành
Troy, mỹ nhân ngư Hsi Shi ở Trung Quốc, và đặc biệt là nhất là
Cleopatra. Trước tiên họ lôi kéo người đàn ông bằng bề ngoài hấp
dẫn, chế ra các đồ trang sức và phụ trang để tạo nên hình tượng
một thánh nữ giáng trần. Họ để lộ một thoáng da thịt để kích thích trí
tưởng tượng của đàn ông, không chỉ kích thích dục vọng mà còn cái
gì đó hơn thế: Đó là cơ hội sở hữu một vị thánh. Một khi đã thu hút
được chú ý của nạn nhân, những phụ nữ này sẽ dụ dỗ họ ra khỏi
thế giới đàn ông chỉ có chiến tranh và chính trị, lôi cuốn họ vào thế
giới của phụ nữ – một thế giới xa hoa, vui thú và ngoạn mục. Có thể
họ còn dẫn dắt con mồi đi lạc hướng theo nghĩa đen, tức dẫn họ đi
du hí xa, như Cleopatra đã dẫn dụ Julius Caesar đi du hí dọc sông
Nile. Người đàn ông sẽ dần lún sâu vào những vui thú tinh tế và
nhạy cảm này – họ sẽ yêu. Nhưng rồi khi ấy người phụ nữ lại trở
nên lạnh lùng và hờ hững làm con mồi phải băn khoăn. Đến khi
người đàn ông cứ muốn hơn nữa thì những niềm vui ấy lại bị rút lại.
Họ buộc phải theo đuổi, cố mọi cách tìm lại niềm vui mình đã từng
được nếm thử, và rồi trong quá trình đó họ sẽ bị yếu dần và trở
thành người đầy tình cảm. Những người đàn ông có sức mạnh và
quyền lực chính trị như Hoàng đế David, Paris của thành Troy, Julius
Caesar, Mark Anthony hay Vua Phù Sai đều thấy mình trở thành nô
lệ của một người phụ nữ.
Trước bạo lực và dã man, những phụ nữ này đã biến quyến rũ
thành một nghệ thuật tinh tế, hình thức cao nhất của quyền lực và
thuyết phục. Họ học cách đánh vào tâm trí trước, kích thích óc
tưởng tượng, làm người đàn ông cứ muốn hơn nữa, tạo ra những
tình cảm hy vọng rồi tuyệt vọng nối tiếp nhau – đó là bản chất của
quyến rũ. Sức mạnh của họ không phải ở thể chất mà về tâm lí,
không dùng vũ lực mà chỉ gián tiếp và khéo léo. Những chuyên gia
quyến rũ vĩ đại đầu tiên này giống như những viên tổng tư lệnh quân
sự lập kế hoạch hủy hoại kẻ thù, và thật sự những ghi chép đầu tiên
về quyến rũ thường so sánh nó với chiến trường, một kiểu chiến
tranh của phụ nữ. Đối với Cleopatra, đây là vũ khí củng cố đế chế
của mình. Trong quyến rũ, người phụ nữ không còn chỉ là công cụ
tình dục thụ động; họ trở thành nhân tố năng động, một hình tượng
quyền lực.
