Text Practice Mode
Làm việc A, nghĩ việc B - Sự chú ý phân tán
created Yesterday, 01:16 by embe
0
606 words
30 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Cơ thể đang ngồi ở A, đầu óc lại nghĩ tới B; Lúc chạy bộ tay chân đang cử động, nhưng trong đầu lại suy nghĩ về kế hoạch ngày mai ngày kia; Lúc ăn cơm miệng thì nhai nhưng trong lòng lại lo lắng về mối quan hệ với ai đó; Lúc đi ngủ cơ thể thì bất động nhưng những ý nghĩ lại như thác nước trút xuống ào ạt. Những tình cảnh này rất thường gặp, được gọi là phân tâm, không tập trung. Nhưng có lẽ bạn cho rằng đây vốn chẳng phải vấn đề, thậm chí còn thấy đắc ý vì mình có thể cùng lúc làm nhiều việc. Thế nhưng kiểu hành vi làm A nghĩ về B này thực sự ảnh hưởng tới chúng ta, khiến ta vô thức sinh ra phiền muộn, dần trở nên ngu dốt. Từ một mặt ý nghĩa nào đó có thể nói, đây chính là nguồn gốc của những phiền muộn và bất lực của chúng ta.
Hành động giống như cơ thể, cảm nhận giống như linh hồn. Khi hồi tưởng một chuyện bất kì, bạn sẽ nhận thấy sự chú ý của chúng ta thực ra đều có thể chia làm 2 phần: tập trung vào hành động và tập trung vào cảm nhận. Ví dụ, khi chạy bộ, chạy là hành động, còn lại là cảm nhận; Lúc ăn cơm, ăn là hành động, còn lại là cảm nhận; Lúc ngủ, ngủ là hành động, còn lại là cảm nhận. Ban đầu, hành động và cảm nhận thống nhất với nhau, khi chúng ta làm một việc gì đó sẽ toàn tâm cảm nhận việc này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào những gì có liên quan với sự việc ở thực tại. Thế nên chạy bộ là chạy bộ, ăn là ăn, ngủ là ngủ. Khi chúng ta mới bắt đầu học một kĩ năng nào đó, hoặc khi còn nhỏ, chúng ta đều thường như vậy, khi ấy ta rất giỏi chuyên tâm tập trung, nhạy cảm tiếp nhận, an yên không lo nghĩ, vô cùng có linh tính. Khi hành động ngày càng thành thạo, sự chú ý của chúng ta đối với hành động ngày càng ít, sự chú ý bị phân tán đi những chỗ khác lại ngày càng nhiều, thế là ta không còn kiên nhẫn cảm nhận hành động, từ đó phân tâm thay thế cho chuyên tâm, cơ thể và linh hồn bắt đầu phân tách. Hành động mà thiếu mất cảm nhận cũng giống như thể xác thiếu mất linh hồn, những người thiếu cảm nhận làm việc gì cũng tâm hồn treo ngược cành cây, nhìn thấy, nghe thấy, nhưng thực tế lại không hề nhìn thấy nghe thấy gì cả. Nói một cách chính xác là chúng ta chứa một linh hồn hỗn loạn bên trong thân thể. Linh hồn này lúc nào cũng làm việc A nghĩ việc B, lúc đánh răng không tập trung, lúc chạy bộ không tập trung, lúc tắm gội không tập trung, không có lúc nào là tập trung cả. Những khi phân tâm, hành động thiếu mất cảm tri, sự chú ý do thiếu mất cảm nhận nên cũng không cách nào hình thành vòng phản hồi khép kín, do đó cơ thể và động tác bắt đầu vô thức trở nên tê dại và biến dạng. Nếu không tin, hiện giờ bạn có thể cảm nhận, lúc bạn phân tâm có phải có một phần cơ thể luôn cứng ngắc, sắc mặt có một phần nào đó cứng đờ.
Hành động giống như cơ thể, cảm nhận giống như linh hồn. Khi hồi tưởng một chuyện bất kì, bạn sẽ nhận thấy sự chú ý của chúng ta thực ra đều có thể chia làm 2 phần: tập trung vào hành động và tập trung vào cảm nhận. Ví dụ, khi chạy bộ, chạy là hành động, còn lại là cảm nhận; Lúc ăn cơm, ăn là hành động, còn lại là cảm nhận; Lúc ngủ, ngủ là hành động, còn lại là cảm nhận. Ban đầu, hành động và cảm nhận thống nhất với nhau, khi chúng ta làm một việc gì đó sẽ toàn tâm cảm nhận việc này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào những gì có liên quan với sự việc ở thực tại. Thế nên chạy bộ là chạy bộ, ăn là ăn, ngủ là ngủ. Khi chúng ta mới bắt đầu học một kĩ năng nào đó, hoặc khi còn nhỏ, chúng ta đều thường như vậy, khi ấy ta rất giỏi chuyên tâm tập trung, nhạy cảm tiếp nhận, an yên không lo nghĩ, vô cùng có linh tính. Khi hành động ngày càng thành thạo, sự chú ý của chúng ta đối với hành động ngày càng ít, sự chú ý bị phân tán đi những chỗ khác lại ngày càng nhiều, thế là ta không còn kiên nhẫn cảm nhận hành động, từ đó phân tâm thay thế cho chuyên tâm, cơ thể và linh hồn bắt đầu phân tách. Hành động mà thiếu mất cảm nhận cũng giống như thể xác thiếu mất linh hồn, những người thiếu cảm nhận làm việc gì cũng tâm hồn treo ngược cành cây, nhìn thấy, nghe thấy, nhưng thực tế lại không hề nhìn thấy nghe thấy gì cả. Nói một cách chính xác là chúng ta chứa một linh hồn hỗn loạn bên trong thân thể. Linh hồn này lúc nào cũng làm việc A nghĩ việc B, lúc đánh răng không tập trung, lúc chạy bộ không tập trung, lúc tắm gội không tập trung, không có lúc nào là tập trung cả. Những khi phân tâm, hành động thiếu mất cảm tri, sự chú ý do thiếu mất cảm nhận nên cũng không cách nào hình thành vòng phản hồi khép kín, do đó cơ thể và động tác bắt đầu vô thức trở nên tê dại và biến dạng. Nếu không tin, hiện giờ bạn có thể cảm nhận, lúc bạn phân tâm có phải có một phần cơ thể luôn cứng ngắc, sắc mặt có một phần nào đó cứng đờ.
saving score / loading statistics ...