Text Practice Mode
Thời Gian Trôi Qua Nhưng Không Đi
created Wednesday January 22, 06:35 by TueNhi
4
417 words
103 completed
4.5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Trong ngôi nhà nhỏ ấm áp, tiếng ti vi phát ra những bộ phim hoạt hình của tuổi thơ. Cậu bé ngồi trên ghế, mắt dán chặt vào màn hình, còn mẹ cậu thì đang ngồi võng nhặt rau bên cạnh. "Con đừng xem lâu quá, mai phải đi học sáng đấy." Mẹ nhắc nhở cậu nhưng cậu bé chỉ ậm ừ qua loa, dáng vẻ quen thuộc.
Cậu bé luôn nghĩ mình chỉ cần vui chơi mà không cần lo nghĩ đến những gì xa xôi. Trong tâm trí của cậu, tương lại đơn giản chỉ là "hôm nay sẽ chơi cái gì?".
Thời gian trôi qua, cậu bé trưởng thành một chàng trai nhưng lại không có sự thay đổi đáng kể trong cách sống và suy nghĩ. Những ngày của anh ta trôi qua như những bài hát lặp lại: thức dậy, ăn, chơi game, đi ngủ.
Mặc dù đã có những lúc chủ động tưởng tượng về việc thay đổi bản thân nhưng những ý tưởng đó chỉ ở lại trong suy nghĩ. "Mai mình sẽ làm, tuần sau mình sẽ thay đổi," nhưng ngày mai đến, anh ta vẫn lắm vào vòng lặp cũ.
Những biến đổi nhỏ nhặt xuất hiện xung quanh: mẹ anh mất đi, bỏ học sớm từ trung học, từ bỏ bạn bè để tự cô lập mình. ":Mình sẽ thay đổi khi thời điểm phù hợp." anh ta nghĩ.
Một ngày, anh ta nhận ra mình đã đi qua một phần ba đời người. Nhìn lại, anh ta không thấy mình đã đạt được điều gì ý nghĩa. Người me giờ đã khuất bóng, ngôi nhà nhỏ trở nên điêu hiu, các bạn bè thời đi học cũ giờ đã có gia đình và đang hưởng đến tương lại. Anh ta đột nhiên nhận thấy: "Liệu đã quá muộn để bắt đầu?"
Nhưng dù nhận ra, anh ta lại quy về thói quen cũ. "Mai làm, mai mình sẽ làm." Câu nói đó như tiếng vọng không bao giờ ngưng lặp.
Anh ta quay về ngôi nhà của mình, ngồi trên chiếc ghế nhựa quen thuộc hằng ngày. Dán mắt vào màn hình máy tính, anh xem lại những bộ phim cũ hai mẹ con từng cùng nhau thưởng thức. Nhưng giờ đây, không còn tiếng nhặt rau, không còn giọng nói nhắc nhở dịu dàng. Chỉ có màn hình nhấp nháy và bóng tối bao quanh, như nhấn chìm anh trong nỗi tiếc nuối không lời.
Cậu bé luôn nghĩ mình chỉ cần vui chơi mà không cần lo nghĩ đến những gì xa xôi. Trong tâm trí của cậu, tương lại đơn giản chỉ là "hôm nay sẽ chơi cái gì?".
Thời gian trôi qua, cậu bé trưởng thành một chàng trai nhưng lại không có sự thay đổi đáng kể trong cách sống và suy nghĩ. Những ngày của anh ta trôi qua như những bài hát lặp lại: thức dậy, ăn, chơi game, đi ngủ.
Mặc dù đã có những lúc chủ động tưởng tượng về việc thay đổi bản thân nhưng những ý tưởng đó chỉ ở lại trong suy nghĩ. "Mai mình sẽ làm, tuần sau mình sẽ thay đổi," nhưng ngày mai đến, anh ta vẫn lắm vào vòng lặp cũ.
Những biến đổi nhỏ nhặt xuất hiện xung quanh: mẹ anh mất đi, bỏ học sớm từ trung học, từ bỏ bạn bè để tự cô lập mình. ":Mình sẽ thay đổi khi thời điểm phù hợp." anh ta nghĩ.
Một ngày, anh ta nhận ra mình đã đi qua một phần ba đời người. Nhìn lại, anh ta không thấy mình đã đạt được điều gì ý nghĩa. Người me giờ đã khuất bóng, ngôi nhà nhỏ trở nên điêu hiu, các bạn bè thời đi học cũ giờ đã có gia đình và đang hưởng đến tương lại. Anh ta đột nhiên nhận thấy: "Liệu đã quá muộn để bắt đầu?"
Nhưng dù nhận ra, anh ta lại quy về thói quen cũ. "Mai làm, mai mình sẽ làm." Câu nói đó như tiếng vọng không bao giờ ngưng lặp.
Anh ta quay về ngôi nhà của mình, ngồi trên chiếc ghế nhựa quen thuộc hằng ngày. Dán mắt vào màn hình máy tính, anh xem lại những bộ phim cũ hai mẹ con từng cùng nhau thưởng thức. Nhưng giờ đây, không còn tiếng nhặt rau, không còn giọng nói nhắc nhở dịu dàng. Chỉ có màn hình nhấp nháy và bóng tối bao quanh, như nhấn chìm anh trong nỗi tiếc nuối không lời.
saving score / loading statistics ...