eng
competition

Text Practice Mode

Chuyện sau khi ra tù

created Jan 10th, 14:33 by embe


1


Rating

586 words
18 completed
00:00
Sau khi ra tù, tôi gặp bố anh trai một lần, sau đó không còn qua lại với bọn họ nữa, sống một mình.
Tôi tới xưởng khí trong huyện tìm một công việc.
Mỗi ngày tan làm, tôi vẫn giống như mười mấy năm trước, đi dạo quanh huyện.
Huyện đã những thay đổi rệt, chất lượng cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với ngày trước.
Nhưng rất nhiều cố nhân đều đã rời khỏi nơi này, những người lại cũng không quen biết tôi.
một hôm, tôi đi tới thôn năm đó Phó Dương Chi sinh sống, nghe người ta nói chuyện, tình cờ biết được tung tích của bố mẹ ấy.
Sau khi Phó Dương Chi chết, bố mẹ đã chịu đả kích rất lớn. Sức khỏe của người bố Phó Kinh Hoa ngày càng yếu, sau đó được chẩn đoán mắc chứng Ure huyết.
để tiện chữa bệnh, họ đã bán căn nhà quê, tới sống thành phố Thành Châu.
Sau khi biết tin này, tôi bỗng ý định, muốn tới đó xem xem cuộc sống hiện giờ của họ như thế nào.
Tôi chọn một ngày cuối tuần, tới Thành Châu một chuyến, chạy tới khoa thận của mấy bệnh viện tìm xem ai tên Phó Kinh Hoa không.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy, hôm đó bọn họ vừa hay cũng tới thẩm tách máu.
Đợi khi thẩm tách xong, tôi đi theo họ về tận nhà.
Họ sống thôn Nam Hoàn Tân, trong căn hộ khu phố cổ, cuộc sống cũng coi như an ổn.
Văn Hàm Anh trồng rất nhiều cây xanh, đặt cầu thang bộ. Xanh mướt bỏng bẩy, dưới ánh nắng còn phản chiếu ánh sáng, cảm giác tươi tốt phồn thịnh.
Tôi muốn quan sát hơn.
Thế chủ nhật tuần tiếp theo, tôi lại từ huyện tới đó.
Tôi chợt nhận ra, cảm giác khi mục đích thật tuyệt. Trước đây cuối tuần đối với tôi nói chẳng ý nghĩa gì, nhưng sau đó tôi bắt đầu mong đợi cuối tuần.
Suốt mấy ngày chủ nhật, tôi đều chạy lên thành phố, đi theo họ ra chợ mua đồ ăn, nấp chỗ kín nhìn Văn Hàm Anh tưới hoa.
Tôi dần nhận ra thị lực của Văn Hàm Anh không tốt lắm, lẽ do tuổi đã cao. qua 13 năm, vẻ ngoài của tôi cũng thay đổi rất nhiều.
Tôi nghĩ chắc ấy không nhận ra tôi.
Thế nên một hôm, lúc đang cắt tỉa cây cảnh, tôi lấy hết dũng khí bước ra từ chỗ kín, đi tới dưới ánh mặt trời, khen hoa của ấy đẹp.
rất vui, nói cho tôi rất nhiều quyết chăm hoa. Quả nhiên, ấy không nhận ra tôi.
nói chưa từng gặp tôi, tôi nói dối mình tới đây xem phòng. Kết quả ấy giới thiệu cho tôi căn hộ 301 đối diện, còn viết số điện thoại của chủ nhà cho tôi.
Lúc đó tôi hơi hoảng, vội nhét tờ giấy vào trong túi, giả vờ việc, vội vàng rời khỏi đó.
Nhưng trên đường trở về, ngồi trên xe bus, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gọi vào số điện thoại đó.
Cuối cùng, tôi thực sự đã thuê căn hộ 301.

saving score / loading statistics ...