Text Practice Mode
Mục đích của Hạ Thiên Ảnh
created Jan 8th, 10:00 by embe
1
625 words
8 completed
4
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tôi trần thuật lại những điểm mấu chốt, vừa nói vừa quan sát phản ứng của bố Hạ, thấy sắc mặt ông ta ngày càng khổ sở, biểu cảm ngày càng méo mó.
Chuyện này là thật hay giả, trong lòng tôi đã có đáp án.
Tôi thở dài một hơi, vẫn hỏi ông ta: “Những gì Hạ Thiên Ảnh nói, có phải thật không?”
“Không phải.” Tâm trạng bố Hạ rất kích động, “Nó nói là thật thì là thật sao? Nó có bằng chứng không? Đã qua nhiều năm vậy rồi, chuyện ngày xưa ai mà không thể bịa ra được chứ? Không có bằng chứng thì tức là nó đang bịa chuyện!”
Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chú Hạ, chuyện quá khứ không phải đã thật sự qua đi. Hạ Thiên Ảnh đưa ra lời khai này, tính chất của vụ án đã thay đổi. Anh ấy có lý do hợp lý để cho hành động của mình, hơn nữa khả năng cao là tòa án sẽ lật lại án cũ.
Một khi điều tra lại, hồ sơ vụ án năm đó cũng sẽ được lôi ra. Tới khi đó trong hồ sơ chỉ có khẩu cung nhận tội của Hạ Thiên Ảnh, lời khai của nhân chứng và một số vật chứng chưa được kiểm nghiệm, không có bằng chứng xác thực như vết tinh dịch, DNA, vậy thì chứng tỏ có vấn đề. Nếu lời nói của Hạ Thiên Ảnh được chứng thực, vậy thì nạn nhân Hạ Thiên Hình trong vụ án lần này phạm tội nghiêm trọng trong quá khứ, chú cũng không thoát khỏi liên can."
Bố Hạ nghe xong, giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, gục đầu không phản bác.
Tôi nói tiếp: “Chú Hạ, chú đối xử với con trai thứ như thế, chẳng lẽ không có chút hổ thẹn nào sao? Là người nhà của người bị hại, đúng là chú có quyền tha thứ cho Hạ Thiên Ảnh hoặc không. Nhưng là một người bố, liệu chú có tư cách không tha thứ cho anh ấy không? Thậm chí tôi còn cảm thấy người mong được tha thứ không phải là Hạ Thiên Ảnh, mà nên là chú.”
Biểu cảm của bố Hạ căng cứng, bởi vì phẫn nộ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nói đến đây, tôi không khỏi có chút khó hiểu. Nếu đã có thể lật án, vậy thì đơn tha thứ của ông già này có còn quan trọng nữa không?
Nếu không có vụ án cũ, trước một đống tình tiết tăng nặng, đơn tha thứ cũng có tác dụng không đáng kể. Hiện giờ có vụ án cũ, đã có thể khiến rất nhiều tình tiết tăng nặng trở thành việc có nguyên do, đơn tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì nữa cả.
“Cậu tưởng rằng nó bảo cậu tới nói những điều này, là vì đơn tha thứ của tôi sao?”
“Vậy thì là gì?” Tôi vội hỏi.
Bố Hạ cười khổ lắc đầu, tay run rẩy mở ngăn kéo tủ bên cạnh, lấy ra một tờ giấy A4 trắng, một chiếc bút, rồi đưa cho tôi.
“Cậu gọi người vào đi.”
“Gọi người?”
“Nhân viên chăm sóc, y tá, ai cũng được. Cậu là luật sư, chắc là cậu hiểu. Tôi không còn sống được mấy ngày nữa, thực sự không viết nổi chữ, cần cậu giúp tôi viết.”
Tới lúc này tôi mới hiểu ra ông ta muốn tôi viết gì.
Viết đơn tha thứ không cần nhân chứng.
Thứ mà cần tới nhân chứng, đó là di chúc viết hộ.
Mục đích của Hạ Thiên Ảnh, từ đầu tới cuối vẫn là di chúc của bố Hạ.
Chuyện này là thật hay giả, trong lòng tôi đã có đáp án.
Tôi thở dài một hơi, vẫn hỏi ông ta: “Những gì Hạ Thiên Ảnh nói, có phải thật không?”
“Không phải.” Tâm trạng bố Hạ rất kích động, “Nó nói là thật thì là thật sao? Nó có bằng chứng không? Đã qua nhiều năm vậy rồi, chuyện ngày xưa ai mà không thể bịa ra được chứ? Không có bằng chứng thì tức là nó đang bịa chuyện!”
Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chú Hạ, chuyện quá khứ không phải đã thật sự qua đi. Hạ Thiên Ảnh đưa ra lời khai này, tính chất của vụ án đã thay đổi. Anh ấy có lý do hợp lý để cho hành động của mình, hơn nữa khả năng cao là tòa án sẽ lật lại án cũ.
Một khi điều tra lại, hồ sơ vụ án năm đó cũng sẽ được lôi ra. Tới khi đó trong hồ sơ chỉ có khẩu cung nhận tội của Hạ Thiên Ảnh, lời khai của nhân chứng và một số vật chứng chưa được kiểm nghiệm, không có bằng chứng xác thực như vết tinh dịch, DNA, vậy thì chứng tỏ có vấn đề. Nếu lời nói của Hạ Thiên Ảnh được chứng thực, vậy thì nạn nhân Hạ Thiên Hình trong vụ án lần này phạm tội nghiêm trọng trong quá khứ, chú cũng không thoát khỏi liên can."
Bố Hạ nghe xong, giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, gục đầu không phản bác.
Tôi nói tiếp: “Chú Hạ, chú đối xử với con trai thứ như thế, chẳng lẽ không có chút hổ thẹn nào sao? Là người nhà của người bị hại, đúng là chú có quyền tha thứ cho Hạ Thiên Ảnh hoặc không. Nhưng là một người bố, liệu chú có tư cách không tha thứ cho anh ấy không? Thậm chí tôi còn cảm thấy người mong được tha thứ không phải là Hạ Thiên Ảnh, mà nên là chú.”
Biểu cảm của bố Hạ căng cứng, bởi vì phẫn nộ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nói đến đây, tôi không khỏi có chút khó hiểu. Nếu đã có thể lật án, vậy thì đơn tha thứ của ông già này có còn quan trọng nữa không?
Nếu không có vụ án cũ, trước một đống tình tiết tăng nặng, đơn tha thứ cũng có tác dụng không đáng kể. Hiện giờ có vụ án cũ, đã có thể khiến rất nhiều tình tiết tăng nặng trở thành việc có nguyên do, đơn tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì nữa cả.
“Cậu tưởng rằng nó bảo cậu tới nói những điều này, là vì đơn tha thứ của tôi sao?”
“Vậy thì là gì?” Tôi vội hỏi.
Bố Hạ cười khổ lắc đầu, tay run rẩy mở ngăn kéo tủ bên cạnh, lấy ra một tờ giấy A4 trắng, một chiếc bút, rồi đưa cho tôi.
“Cậu gọi người vào đi.”
“Gọi người?”
“Nhân viên chăm sóc, y tá, ai cũng được. Cậu là luật sư, chắc là cậu hiểu. Tôi không còn sống được mấy ngày nữa, thực sự không viết nổi chữ, cần cậu giúp tôi viết.”
Tới lúc này tôi mới hiểu ra ông ta muốn tôi viết gì.
Viết đơn tha thứ không cần nhân chứng.
Thứ mà cần tới nhân chứng, đó là di chúc viết hộ.
Mục đích của Hạ Thiên Ảnh, từ đầu tới cuối vẫn là di chúc của bố Hạ.
saving score / loading statistics ...