Text Practice Mode
Sự thật khốn nạn của người bố
created Jan 7th, 08:59 by embe
1
731 words
22 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
“Nếu những gì anh nói là thật, vậy thì bố anh quả thực không có lý do gì để không tha thứ cho anh. Ông ta để anh gánh tội lớn như thế, hi sinh mười mấy năm cuộc đời, nợ anh quá nhiều rồi.”
“Bố tôi không chỉ làm có thế.” Hạ Thiên Ảnh nói: “Bọn họ nói rằng sẽ tích cực bồi thường, cố gắng có được đơn tha thứ, để tôi ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài. Nhưng thực tế là ông ấy chẳng làm gì cả, thậm chí còn không xin lỗi người nhà người bị hại. Tôi là trẻ vị thành niên, dù sao cũng không chết được, tôi phải ngồi tù bao lâu ông ấy cũng không quan tâm, nếu đã như vậy thì tất nhiên bồi thường càng ít càng tốt.
Bồi thường dân sự cuối cùng chốt là hơn 100 triệu, không phải là bố mẹ tôi tự bỏ tiền túi ra trả. Số tiền đó đến từ rất nhiều nguồn. Anh tôi là trạng nguyên khối khoa học tự nhiên của thành phố, giành được rất nhiều học bổng, có cái là của nhà trường, có cái là huyện trao tặng, còn có của cục giáo dục thành phố.
Tổng lại vẫn còn thiếu một ít, bố tôi lại đi tìm phóng viên tới phỏng vấn anh trai. Sau khi sự tích rày công học tập của anh tôi lên mặt báo, khắp nơi trên cả nước thi nhau gửi quyên góp ủng hộ, cuối cùng bồi thường xong vẫn còn thu được một khoản.”
Tôi há miệng trợn mắt, hỏi: “Chuyện này mà anh cũng nhịn được sao? Năm ấy anh phát hiện bố mình nói lời không giữ lời, sao không thay đổi lời khai?”
Hạ Thiên Ảnh cười nói: “Tôi nói rồi, ngồi tù đối với tôi không phải chuyện gì to tát, chỉ là một sự lựa chọn thông thường. Quả thực tôi không để tâm những chuyện này. Bố hứa hẹn với tôi những gì, tôi không quan tâm. Vậy thì ông ấy nuốt lời, tôi cũng không để ý.
Dù là trước hay sau khi vào tù, quan hệ của tôi và họ đều rất nhạt. Tôi ngồi tù mười mấy năm, số lần họ tới thăm tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến cả tin mẹ mất cũng là sau khi ra tù tôi mới biết.
Lúc mới ra tù, tôi không biết nên làm gì, nên đã về quê nghe ngóng tình hình của bố và anh trai, sau đó tới thành phố tìm bọn họ. Lần đầu gặp mặt, họ đều mặc đồ sang trọng sạch sẽ, còn tôi vẫn mặc bộ đồ cũ mà nhà tù phát cho.
Bố rất ngạc nhiên vì tôi đã được thả, vẻ mặt miễn cười vui cười, nhiều lần nói thì thầm với anh tôi, biểu cảm phiền lo ấy căn bản không giấu được. Anh trai gặp tôi cũng rất ngượng ngùng, cứng nhắc nói mấy câu xã giao, sau đó đưa tôi đi làm một chiếc thẻ ngân hàng. Bọn họ đã có cuộc sống riêng, thật ra không muốn qua lại gì với tôi nữa, tôi có thể nhìn ra được.”
Tôi hỏi: “Thực ra anh không hận bố và anh mình, đúng vậy không?”
“Phải.”
“Tôi cũng nhìn ra, trước giờ anh chưa từng ôm hy vọng gì ở bọn họ. Có yêu thì mới có hận, không yêu sẽ không hận.”
“Ừm.”
“Nếu đã như vậy thì hành vi của anh lại khiến người ta không thể hiểu nổi. Anh không hận anh trai mình, tại sao lại giết anh ta? Rõ ràng hai người đã hơn 1 năm không liên hệ, tại sao nửa năm trước đột nhiên tới nhà anh ta sống, lại còn giết anh ta?”
Hạ Thiên Ảnh cười không trả lời.
Anh ta nói: “Được rồi, luật sư Lục, hôm nay tới đây thôi. Phiền cậu mang những thông tin này tới gặp bố tôi, nói sơ lược thôi là được rồi, phải nhớ tránh mặt những người khác. Đợi khi cậu nói xong, ông ấy mở miệng, nhớ gọi người khác vào làm chứng.”
Tôi biết câu hỏi hồi nãy của tôi đã hỏi đúng điểm mấu chốt, nhưng Hạ Thiên Ảnh không chịu nói, tôi cũng không còn cách nào.
“Bố tôi không chỉ làm có thế.” Hạ Thiên Ảnh nói: “Bọn họ nói rằng sẽ tích cực bồi thường, cố gắng có được đơn tha thứ, để tôi ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài. Nhưng thực tế là ông ấy chẳng làm gì cả, thậm chí còn không xin lỗi người nhà người bị hại. Tôi là trẻ vị thành niên, dù sao cũng không chết được, tôi phải ngồi tù bao lâu ông ấy cũng không quan tâm, nếu đã như vậy thì tất nhiên bồi thường càng ít càng tốt.
Bồi thường dân sự cuối cùng chốt là hơn 100 triệu, không phải là bố mẹ tôi tự bỏ tiền túi ra trả. Số tiền đó đến từ rất nhiều nguồn. Anh tôi là trạng nguyên khối khoa học tự nhiên của thành phố, giành được rất nhiều học bổng, có cái là của nhà trường, có cái là huyện trao tặng, còn có của cục giáo dục thành phố.
Tổng lại vẫn còn thiếu một ít, bố tôi lại đi tìm phóng viên tới phỏng vấn anh trai. Sau khi sự tích rày công học tập của anh tôi lên mặt báo, khắp nơi trên cả nước thi nhau gửi quyên góp ủng hộ, cuối cùng bồi thường xong vẫn còn thu được một khoản.”
Tôi há miệng trợn mắt, hỏi: “Chuyện này mà anh cũng nhịn được sao? Năm ấy anh phát hiện bố mình nói lời không giữ lời, sao không thay đổi lời khai?”
Hạ Thiên Ảnh cười nói: “Tôi nói rồi, ngồi tù đối với tôi không phải chuyện gì to tát, chỉ là một sự lựa chọn thông thường. Quả thực tôi không để tâm những chuyện này. Bố hứa hẹn với tôi những gì, tôi không quan tâm. Vậy thì ông ấy nuốt lời, tôi cũng không để ý.
Dù là trước hay sau khi vào tù, quan hệ của tôi và họ đều rất nhạt. Tôi ngồi tù mười mấy năm, số lần họ tới thăm tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến cả tin mẹ mất cũng là sau khi ra tù tôi mới biết.
Lúc mới ra tù, tôi không biết nên làm gì, nên đã về quê nghe ngóng tình hình của bố và anh trai, sau đó tới thành phố tìm bọn họ. Lần đầu gặp mặt, họ đều mặc đồ sang trọng sạch sẽ, còn tôi vẫn mặc bộ đồ cũ mà nhà tù phát cho.
Bố rất ngạc nhiên vì tôi đã được thả, vẻ mặt miễn cười vui cười, nhiều lần nói thì thầm với anh tôi, biểu cảm phiền lo ấy căn bản không giấu được. Anh trai gặp tôi cũng rất ngượng ngùng, cứng nhắc nói mấy câu xã giao, sau đó đưa tôi đi làm một chiếc thẻ ngân hàng. Bọn họ đã có cuộc sống riêng, thật ra không muốn qua lại gì với tôi nữa, tôi có thể nhìn ra được.”
Tôi hỏi: “Thực ra anh không hận bố và anh mình, đúng vậy không?”
“Phải.”
“Tôi cũng nhìn ra, trước giờ anh chưa từng ôm hy vọng gì ở bọn họ. Có yêu thì mới có hận, không yêu sẽ không hận.”
“Ừm.”
“Nếu đã như vậy thì hành vi của anh lại khiến người ta không thể hiểu nổi. Anh không hận anh trai mình, tại sao lại giết anh ta? Rõ ràng hai người đã hơn 1 năm không liên hệ, tại sao nửa năm trước đột nhiên tới nhà anh ta sống, lại còn giết anh ta?”
Hạ Thiên Ảnh cười không trả lời.
Anh ta nói: “Được rồi, luật sư Lục, hôm nay tới đây thôi. Phiền cậu mang những thông tin này tới gặp bố tôi, nói sơ lược thôi là được rồi, phải nhớ tránh mặt những người khác. Đợi khi cậu nói xong, ông ấy mở miệng, nhớ gọi người khác vào làm chứng.”
Tôi biết câu hỏi hồi nãy của tôi đã hỏi đúng điểm mấu chốt, nhưng Hạ Thiên Ảnh không chịu nói, tôi cũng không còn cách nào.
saving score / loading statistics ...