Text Practice Mode
Chủ động đối diện và xử lý cảm xúc tiêu cực
created Jan 6th, 14:14 by TrnhHiVy
6
713 words
31 completed
4.66667
Rating: 4.66667
00:00
Mỗi ngày con người đối mặt với đủ mọi phiền muộn, nhưng hầu hết mọi người lựa chọn bị động chịu đựng, rất ít người chọn cách chủ động đối mặt. Chịu khổ dễ hơn phải giải quyết vấn đề. Điều này phù hợp với thiên tính không muốn động não của con người, bởi vì giải quyết vấn đề thì cần phải động não, còn chịu đựng đau khổ thì chỉ chẳng cần làm gì cả.
Nhưng trốn tránh sẽ không khiến đau khổ mất đi, ngược lại còn khiến nó đi vào trong tiềm thức, trở thành loại cảm xúc mơ hồ. Mà một khi sự việc cụ thể trở nên mơ hồ, ranh giới của nó sẽ khuếch đại vô tận. Khó khăn thực sự luôn ít hơn rất nhiều so với bản thân tưởng tượng, nguyên nhân cơ bản khiến con người trì hoãn, phân vân, lo sợ, sợ hãi... không phải là bản thân sự việc khó tới mức nào, mà là suy nghĩ nội tâm trở nên mơ hồ. Giống như trước khi bắt đầu cuộc thi chạy 3km, nỗi sợ không tên sẽ khiến con người ta căng thẳng tới mức run rẩy, nhưng một khi ta đã bắt đầu chạy, không thể không đối diện trực tiếp với nỗi sợ này, ta sẽ nhận ra 3km chẳng qua cũng chỉ có thế. Nếu như chúng ta có thể tích cực hơn một chút, ngay từ ban đầu đã chủ động đối diện với nó, phân tích nó, nhìn rõ nó, có lẽ sự căng thẳng sẽ không còn bám lấy nữa, thậm chí chúng ta còn có thể thản nhiên tận hưởng cuộc thi.
Nhưng có một số chuyện một khi đã vào tiềm thức thì rất khó loại bỏ, ví dụ như trải nghiệm bất hạnh hồi thơ ấu, mặc dù ý thức đã phai mờ từ lâu, nhưng tiềm thức thì vẫn luôn lưu giữ những vết thương này, đồng thời âm thầm ảnh hưởng tới tính cách và hành vi của chúng ta. Những bệnh nhân trầm cảm nặng hoặc tâm thần bất ổn đôi khi sẽ phải tiếp nhận trị liệu thôi miên, mục đích chỉ là để đánh thức thế giới đau khổ trong tiềm thức, để người bệnh một lần nữa đối diện với nó, nhìn rõ nó, từ đó triệt để hóa giải. Hãy nhớ rằng, bất kì sự việc đau khổ nào cũng sẽ không tự mất đi, cho dù là chuyện từ khi còn nhỏ, nếu muốn không bị ám ảnh bởi điều này, cách duy nhất chính là đối diện với nó, nhìn rõ nó, tháo gỡ nó, hóa giải nó, không cho nó cơ hội bước vào tiềm thức, không cho nó cơ hội trở nên mơ hồ, cho dù đã vào tiềm thức thì cũng phải nghĩ cách lôi nó ra.
Vậy nên khi bạn cảm thấy trong lòng có cảm xúc khó chịu khó tả khó gọi tên, hãy mau chóng ngồi xuống, hỏi bản thân, rốt cuộc là điều gì khiến bản thân phiền muộn bất an? Cụ thể là điều gì khiến mình lắng lo sợ hãi? Đối mặt với ải khó, tôi có thể làm gì và không thể làm gì? Nếu không làm được hoặc thất bại thì kết quả xấu nhất là gì?.. Hãy đào khoét từng lớp một cho tới khi không đào được nữa thì thôi, thản nhiên thừa nhận và tiếp nhận những ý nghĩ khó nói nên lời, để tâm trạng trở nên trong suốt xuyên thấu hoàn toàn. Mặc dù đối diện với cảm xúc tiêu cực không khiến đau khổ tan biến ngay lập tức, thậm chí trong thời gian ngắn còn tăng thêm sự khó chịu, nhưng như vậy sẽ giúp bạn chiếm vai trò chủ đạo, ít nhất sẽ không bị cảm xúc tiêu cực không ngừng chi phối.
Sự lo sợ chính là một gã mềm nắn rắn buông, bạn trốn tránh nó, nó sẽ huênh hoang gầm rú, bạn đối mặt trực diện với nó, nó sẽ im ỉm lủi đi. Một khi nhìn rõ ràng mọi thứ, cảm xúc tiêu cực sẽ tiêu tan trong tiềm thức, cuộc sống của bạn sẽ dễ chịu vô cùng.
Nhưng trốn tránh sẽ không khiến đau khổ mất đi, ngược lại còn khiến nó đi vào trong tiềm thức, trở thành loại cảm xúc mơ hồ. Mà một khi sự việc cụ thể trở nên mơ hồ, ranh giới của nó sẽ khuếch đại vô tận. Khó khăn thực sự luôn ít hơn rất nhiều so với bản thân tưởng tượng, nguyên nhân cơ bản khiến con người trì hoãn, phân vân, lo sợ, sợ hãi... không phải là bản thân sự việc khó tới mức nào, mà là suy nghĩ nội tâm trở nên mơ hồ. Giống như trước khi bắt đầu cuộc thi chạy 3km, nỗi sợ không tên sẽ khiến con người ta căng thẳng tới mức run rẩy, nhưng một khi ta đã bắt đầu chạy, không thể không đối diện trực tiếp với nỗi sợ này, ta sẽ nhận ra 3km chẳng qua cũng chỉ có thế. Nếu như chúng ta có thể tích cực hơn một chút, ngay từ ban đầu đã chủ động đối diện với nó, phân tích nó, nhìn rõ nó, có lẽ sự căng thẳng sẽ không còn bám lấy nữa, thậm chí chúng ta còn có thể thản nhiên tận hưởng cuộc thi.
Nhưng có một số chuyện một khi đã vào tiềm thức thì rất khó loại bỏ, ví dụ như trải nghiệm bất hạnh hồi thơ ấu, mặc dù ý thức đã phai mờ từ lâu, nhưng tiềm thức thì vẫn luôn lưu giữ những vết thương này, đồng thời âm thầm ảnh hưởng tới tính cách và hành vi của chúng ta. Những bệnh nhân trầm cảm nặng hoặc tâm thần bất ổn đôi khi sẽ phải tiếp nhận trị liệu thôi miên, mục đích chỉ là để đánh thức thế giới đau khổ trong tiềm thức, để người bệnh một lần nữa đối diện với nó, nhìn rõ nó, từ đó triệt để hóa giải. Hãy nhớ rằng, bất kì sự việc đau khổ nào cũng sẽ không tự mất đi, cho dù là chuyện từ khi còn nhỏ, nếu muốn không bị ám ảnh bởi điều này, cách duy nhất chính là đối diện với nó, nhìn rõ nó, tháo gỡ nó, hóa giải nó, không cho nó cơ hội bước vào tiềm thức, không cho nó cơ hội trở nên mơ hồ, cho dù đã vào tiềm thức thì cũng phải nghĩ cách lôi nó ra.
Vậy nên khi bạn cảm thấy trong lòng có cảm xúc khó chịu khó tả khó gọi tên, hãy mau chóng ngồi xuống, hỏi bản thân, rốt cuộc là điều gì khiến bản thân phiền muộn bất an? Cụ thể là điều gì khiến mình lắng lo sợ hãi? Đối mặt với ải khó, tôi có thể làm gì và không thể làm gì? Nếu không làm được hoặc thất bại thì kết quả xấu nhất là gì?.. Hãy đào khoét từng lớp một cho tới khi không đào được nữa thì thôi, thản nhiên thừa nhận và tiếp nhận những ý nghĩ khó nói nên lời, để tâm trạng trở nên trong suốt xuyên thấu hoàn toàn. Mặc dù đối diện với cảm xúc tiêu cực không khiến đau khổ tan biến ngay lập tức, thậm chí trong thời gian ngắn còn tăng thêm sự khó chịu, nhưng như vậy sẽ giúp bạn chiếm vai trò chủ đạo, ít nhất sẽ không bị cảm xúc tiêu cực không ngừng chi phối.
Sự lo sợ chính là một gã mềm nắn rắn buông, bạn trốn tránh nó, nó sẽ huênh hoang gầm rú, bạn đối mặt trực diện với nó, nó sẽ im ỉm lủi đi. Một khi nhìn rõ ràng mọi thứ, cảm xúc tiêu cực sẽ tiêu tan trong tiềm thức, cuộc sống của bạn sẽ dễ chịu vô cùng.
saving score / loading statistics ...