Text Practice Mode
Tổng tài giả nghèo và cái kết
created Yesterday, 11:09 by TueNhi
0
764 words
8 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tập đoàn Anhdaden vốn nổi danh là một đế chế sản xuất các món đồ xa xỉ bậc nhất và là nơi mà mỗi nhân viên phải luôn giữ phong thái chuyên nghiệp tuyệt đối. Đứng đầu đế chế ấy là Hoàng Thịnh, một ông chủ lạnh lùng với danh tiếng "sơ hở là đuổi việc". Ông không chấp nhận bất kỳ sai lầm nào và cũng chẳng bao giờ đưa ra lời nhắc nhở thứ hai.
Một ngày, ông Hoàng Thịnh quyết định ghé thăm một trong những cửa hàng flagship mà không báo trước. Trong bộ vest đen tuyền, mái tóc vuốt gọn và ánh mắt sắc bén như dao, ông bước vào mà không một ai nhận ra. Đó chính là ý định của ông để quan sát cách nhân viên làm việc khi không có sự hiện diện của cấp trên.
Ngay khi vừa bước vào, ánh mắt của một nhân viên bán hàng tên Linh đã lóe lên tia khinh thường. Nhìn dáng vẻ bình dị của ông, cô Linh nhếch môi, đứng thẳng người chào đón:
- Ông cần gì? Chúng tôi bán toàn hàng đắt đỏ, chắc chắn không phải kiểu người như ông có thể mua được đâu.
Ông Hoàng Thịnh không đáp, chỉ tiến về phía quầy trưng bày nơi có chiếc đồng hồ vàng dòng giới hạn. Ông chỉ tay vào đó và nói:
- Tôi muốn xem chiếc này.
Cô Linh nhíu mày, khoanh tay đáp:
- Chiếc này à? Đừng mất công. Đây là mẫu dành cho những khách hàng VIP thực sự. Tôi nghĩ ông nên xem mấy món đồ bình dân ngoài chợ thì hợp túi tiền hơn.
Gần đó, một số nhân viên khác cũng thì thầm cười khúc khích nhưng không ai can ngăn. Ông Hoàng Thịnh vẫn bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng khiến không khí dần trở nên nặng nề. Lấy chiếc đồng hồ trên tay, ông hỏi:
- Ai là quản lý ở đây?
Người quản lý tên Hùng vội vã từ bên trong bước ra, cúi đầu chào với giọng run rẩy:
- Dạ... tôi đây. Xin hỏi ông cần gì?
Ông Hoàng Thịnh nhẹ nhàng đặt chiếc đồng hồ xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào Hùng, giọng trầm nhưng đầy quyền uy:
- Quản lý, cô Linh làm ở đây bao lâu rồi?
Hùng lắp bắp:
- Dạ... cô ấy mới làm được gần hai năm. Có chuyện gì ạ?
Ông Hoàng Thịnh cười lạnh lẽo, ánh mắt quét qua tất cả nhân viên có mặt:
- Hai năm mà thái độ phục vụ khách hàng như vậy. Anh đang quản lý kiểu gì? Hay anh cũng cho rằng khách hàng nghèo trông bình thường thì không đáng được tôn trọng?
Hùng tái mặt:
- Dạ không, thưa ông! Tôi sẽ lập tức chỉnh đốn lại...!
Không đợi Hùng nói hết, ông Hoàng Thịnh lạnh lùng ngắt lời:
- Chỉnh đốn? Tôi không có thời gian chờ chỉnh đốn. Tất cả nhân viên ở đây, nghe rõ lời tôi nói.
Ông quay đầu về phía cô Linh, giọng nói như một lưỡi dao sắc bén:
- Cô bị sa thải ngay lập tức. Thu dọn đồ đạc và biến khỏi đây trong vòng 10 phút.
Cô Linh run rẩy, mặt tái xanh, không kịp thốt lên lời nào. Nhưng ông không dừng lại ở đó. Ánh mắt ông hướng thẳng vào Hùng, người quản lý:
- Anh cũng nên suy nghĩ kỹ về vị trí của mình. Nếu toàn bộ cửa hàng này có bất kỳ nhân viên nào lặp lại hành động khinh thường khách hàng như vừa rồi, anh cũng sẽ phải cuốn gói ra đi. Tôi không cần những người quản lý bất tài.
Không khí trong cửa hàng như đóng băng. Các nhân viên còn lại cúi gằm mặt, không ai dám nhìn thẳng ông. Trước khi rời đi, ông Hoàng Thịnh để lại một câu như lời phán xét cuối cùng:
- Anhdaden không chỉ bán sản phẩm mà còn bán sự tôn trọng. Nếu các người không hiểu điều đó, thì cũng không cần phải làm việc ở đây nữa.
Khi ông bước ra khỏi cửa, tất cả đều hiểu rằng đây không phải là lời đe dọa. Tập đoàn Anhdaden không có chỗ cho bất kỳ ai phạm lỗi.
Từ ngày đó, cửa hàng ấy trở thành nơi có phong thái phục vụ mẫu mực nhất, vì không một ai dám lơ là dưới cái bóng của vị chủ tịch lạnh lùng.
Một ngày, ông Hoàng Thịnh quyết định ghé thăm một trong những cửa hàng flagship mà không báo trước. Trong bộ vest đen tuyền, mái tóc vuốt gọn và ánh mắt sắc bén như dao, ông bước vào mà không một ai nhận ra. Đó chính là ý định của ông để quan sát cách nhân viên làm việc khi không có sự hiện diện của cấp trên.
Ngay khi vừa bước vào, ánh mắt của một nhân viên bán hàng tên Linh đã lóe lên tia khinh thường. Nhìn dáng vẻ bình dị của ông, cô Linh nhếch môi, đứng thẳng người chào đón:
- Ông cần gì? Chúng tôi bán toàn hàng đắt đỏ, chắc chắn không phải kiểu người như ông có thể mua được đâu.
Ông Hoàng Thịnh không đáp, chỉ tiến về phía quầy trưng bày nơi có chiếc đồng hồ vàng dòng giới hạn. Ông chỉ tay vào đó và nói:
- Tôi muốn xem chiếc này.
Cô Linh nhíu mày, khoanh tay đáp:
- Chiếc này à? Đừng mất công. Đây là mẫu dành cho những khách hàng VIP thực sự. Tôi nghĩ ông nên xem mấy món đồ bình dân ngoài chợ thì hợp túi tiền hơn.
Gần đó, một số nhân viên khác cũng thì thầm cười khúc khích nhưng không ai can ngăn. Ông Hoàng Thịnh vẫn bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng khiến không khí dần trở nên nặng nề. Lấy chiếc đồng hồ trên tay, ông hỏi:
- Ai là quản lý ở đây?
Người quản lý tên Hùng vội vã từ bên trong bước ra, cúi đầu chào với giọng run rẩy:
- Dạ... tôi đây. Xin hỏi ông cần gì?
Ông Hoàng Thịnh nhẹ nhàng đặt chiếc đồng hồ xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào Hùng, giọng trầm nhưng đầy quyền uy:
- Quản lý, cô Linh làm ở đây bao lâu rồi?
Hùng lắp bắp:
- Dạ... cô ấy mới làm được gần hai năm. Có chuyện gì ạ?
Ông Hoàng Thịnh cười lạnh lẽo, ánh mắt quét qua tất cả nhân viên có mặt:
- Hai năm mà thái độ phục vụ khách hàng như vậy. Anh đang quản lý kiểu gì? Hay anh cũng cho rằng khách hàng nghèo trông bình thường thì không đáng được tôn trọng?
Hùng tái mặt:
- Dạ không, thưa ông! Tôi sẽ lập tức chỉnh đốn lại...!
Không đợi Hùng nói hết, ông Hoàng Thịnh lạnh lùng ngắt lời:
- Chỉnh đốn? Tôi không có thời gian chờ chỉnh đốn. Tất cả nhân viên ở đây, nghe rõ lời tôi nói.
Ông quay đầu về phía cô Linh, giọng nói như một lưỡi dao sắc bén:
- Cô bị sa thải ngay lập tức. Thu dọn đồ đạc và biến khỏi đây trong vòng 10 phút.
Cô Linh run rẩy, mặt tái xanh, không kịp thốt lên lời nào. Nhưng ông không dừng lại ở đó. Ánh mắt ông hướng thẳng vào Hùng, người quản lý:
- Anh cũng nên suy nghĩ kỹ về vị trí của mình. Nếu toàn bộ cửa hàng này có bất kỳ nhân viên nào lặp lại hành động khinh thường khách hàng như vừa rồi, anh cũng sẽ phải cuốn gói ra đi. Tôi không cần những người quản lý bất tài.
Không khí trong cửa hàng như đóng băng. Các nhân viên còn lại cúi gằm mặt, không ai dám nhìn thẳng ông. Trước khi rời đi, ông Hoàng Thịnh để lại một câu như lời phán xét cuối cùng:
- Anhdaden không chỉ bán sản phẩm mà còn bán sự tôn trọng. Nếu các người không hiểu điều đó, thì cũng không cần phải làm việc ở đây nữa.
Khi ông bước ra khỏi cửa, tất cả đều hiểu rằng đây không phải là lời đe dọa. Tập đoàn Anhdaden không có chỗ cho bất kỳ ai phạm lỗi.
Từ ngày đó, cửa hàng ấy trở thành nơi có phong thái phục vụ mẫu mực nhất, vì không một ai dám lơ là dưới cái bóng của vị chủ tịch lạnh lùng.
saving score / loading statistics ...