Text Practice Mode
Phản ứng kì lạ của người bố
created Thursday December 19, 08:21 by embe
0
671 words
30 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tôi nói cho bố Hạ nghe tất cả về chứng cứ của phía cảnh sát, tình tiết tăng nặng, động cơ phạm tội, điểm khó bào chữa...
Bố Hạ nghe tới mức thở dốc. Tôi kịp thời ngừng nói đợi ông ấy ổn lại, ngắt quãng nhiều lần, cuối cùng cũng nói xong, chỉ kích động chút thôi chứ không có gì nguy hiểm.
“Chú Hạ, tôi hiểu nỗi khổ của chú. Nói thật là trước đây tôi cũng cảm thấy Hạ Thiên Ảnh thật quá súc sinh, còn không muốn bào chữa cho anh ta nữa. Nhưng gần đây chúng tôi lại tìm thấy một số nhân chứng, những nhân chứng mới đều có đánh giá tốt về anh ta. Biểu hiện trước sau của Hạ Thiên Ảnh vô cùng trái ngược, hiện giờ tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có ẩn tình.”
Bố Hạ không lên tiếng.
Tôi tiếp tục nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối diện, không thể trốn tránh. Dẫu sao Hạ Thiên Ảnh cũng là con trai ruột của chú, chú thực sự nhẫn tâm để anh ta bị tử hình sao?”
“Thử nghĩ lại, kể từ khi anh ta chào đời, cho tới khi biết nói biết viết, tới lúc đọc sách tới trường, chú là bố, một tay dạy dỗ anh ta trưởng thành, xin chú hãy nghĩ kĩ lại những chuyện trong quá khứ, nghĩ xem con trai út này của chú là đứa trẻ như thế nào. Anh ta thực sự là loại người này sao? Liệu anh ta có nỗi khổ gì khó nói không?”
Lời lẽ của tôi đã khá khéo léo, nhưng chắc bố Hạ cũng nghe ra được ý châm biếm bên trong.
Cho dù Hạ Thiên Ảnh có nỗi khổ gì hay không, một người có gen bình thường mà đã phạm tội khi còn là trẻ vị thành niên, chắc chắn có liên quan tới giáo dục và môi trường của gia đình. Hiện giờ bố Hạ khăng khăng ra vẻ đại nghĩa diệt thân, liệu ông ấy có thực sự có tư cách đó? Liệu ông ấy có ngẫm lại bản thân đã làm tròn trách nhiệm mà bậc bố mẹ nên làm?
Bố Hạ cắn chặt môi, chỉ im lặng.
Tôi đợi một lúc, không cam tâm: “Chú Hạ, nói cho tôi biết chuyện trước đây về hai người con trai của chú đi?”
Bố Hạ vẫn im lặng, nhưng biểu cảm căng cứng dần xuất hiện vết nứt, môi run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Tôi lại kiên nhẫn đợi thêm, nhưng chỉ đợi được hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi vội rút khăn giấy ra lau, an ủi ông: “Đừng buồn, chú cứ từ từ kể...”
Tôi tưởng rằng cuối cùng cũng cạy được miệng bố Hạ.
Nhưng ông ấy lại nhắm chặt đôi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì khởi tố?”
“Hả?”
“Khi nào khởi tố, khi nào thì ra tòa?” Khi lần nữa mở mắt, trong mắt ông ấy chỉ toàn là sự căm hận, “Cậu cũng nói là chứng cứ đã xác thực, vậy thì còn chờ gì nữa? Làm ra loại chuyện như thế này, tử hình cũng đáng.”
Tôi nghẹn họng.
Tôi hiểu nỗi đau mất con của bố Hạ, nhưng dường như ông ấy dành tất cả tình yêu cho con trai cả, không có chút tình cảm nào đối với con trai thứ hai.
Ông ấy căm hận Hạ Thiên Ảnh tới thấu xương, chỉ quan tâm khi nào thì khởi tố, khi nào thì ra tòa.
Tôi giải thích xong, bố Hạ lạnh lùng nói tiễn khách.
Trên đường trở về, tôi cứ nghĩ mãi về phản ứng của bố Hạ.
Phản ứng của ông ấy thực ra hơi kì lạ. Vốn đã lay động rồi, vậy mà cuối cùng lại thể hiện ra sự căm hận vô cùng.
Giống như ông ấy mới là người có nỗi khổ khó nói.
Bố Hạ nghe tới mức thở dốc. Tôi kịp thời ngừng nói đợi ông ấy ổn lại, ngắt quãng nhiều lần, cuối cùng cũng nói xong, chỉ kích động chút thôi chứ không có gì nguy hiểm.
“Chú Hạ, tôi hiểu nỗi khổ của chú. Nói thật là trước đây tôi cũng cảm thấy Hạ Thiên Ảnh thật quá súc sinh, còn không muốn bào chữa cho anh ta nữa. Nhưng gần đây chúng tôi lại tìm thấy một số nhân chứng, những nhân chứng mới đều có đánh giá tốt về anh ta. Biểu hiện trước sau của Hạ Thiên Ảnh vô cùng trái ngược, hiện giờ tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có ẩn tình.”
Bố Hạ không lên tiếng.
Tôi tiếp tục nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối diện, không thể trốn tránh. Dẫu sao Hạ Thiên Ảnh cũng là con trai ruột của chú, chú thực sự nhẫn tâm để anh ta bị tử hình sao?”
“Thử nghĩ lại, kể từ khi anh ta chào đời, cho tới khi biết nói biết viết, tới lúc đọc sách tới trường, chú là bố, một tay dạy dỗ anh ta trưởng thành, xin chú hãy nghĩ kĩ lại những chuyện trong quá khứ, nghĩ xem con trai út này của chú là đứa trẻ như thế nào. Anh ta thực sự là loại người này sao? Liệu anh ta có nỗi khổ gì khó nói không?”
Lời lẽ của tôi đã khá khéo léo, nhưng chắc bố Hạ cũng nghe ra được ý châm biếm bên trong.
Cho dù Hạ Thiên Ảnh có nỗi khổ gì hay không, một người có gen bình thường mà đã phạm tội khi còn là trẻ vị thành niên, chắc chắn có liên quan tới giáo dục và môi trường của gia đình. Hiện giờ bố Hạ khăng khăng ra vẻ đại nghĩa diệt thân, liệu ông ấy có thực sự có tư cách đó? Liệu ông ấy có ngẫm lại bản thân đã làm tròn trách nhiệm mà bậc bố mẹ nên làm?
Bố Hạ cắn chặt môi, chỉ im lặng.
Tôi đợi một lúc, không cam tâm: “Chú Hạ, nói cho tôi biết chuyện trước đây về hai người con trai của chú đi?”
Bố Hạ vẫn im lặng, nhưng biểu cảm căng cứng dần xuất hiện vết nứt, môi run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Tôi lại kiên nhẫn đợi thêm, nhưng chỉ đợi được hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi vội rút khăn giấy ra lau, an ủi ông: “Đừng buồn, chú cứ từ từ kể...”
Tôi tưởng rằng cuối cùng cũng cạy được miệng bố Hạ.
Nhưng ông ấy lại nhắm chặt đôi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì khởi tố?”
“Hả?”
“Khi nào khởi tố, khi nào thì ra tòa?” Khi lần nữa mở mắt, trong mắt ông ấy chỉ toàn là sự căm hận, “Cậu cũng nói là chứng cứ đã xác thực, vậy thì còn chờ gì nữa? Làm ra loại chuyện như thế này, tử hình cũng đáng.”
Tôi nghẹn họng.
Tôi hiểu nỗi đau mất con của bố Hạ, nhưng dường như ông ấy dành tất cả tình yêu cho con trai cả, không có chút tình cảm nào đối với con trai thứ hai.
Ông ấy căm hận Hạ Thiên Ảnh tới thấu xương, chỉ quan tâm khi nào thì khởi tố, khi nào thì ra tòa.
Tôi giải thích xong, bố Hạ lạnh lùng nói tiễn khách.
Trên đường trở về, tôi cứ nghĩ mãi về phản ứng của bố Hạ.
Phản ứng của ông ấy thực ra hơi kì lạ. Vốn đã lay động rồi, vậy mà cuối cùng lại thể hiện ra sự căm hận vô cùng.
Giống như ông ấy mới là người có nỗi khổ khó nói.
saving score / loading statistics ...