Text Practice Mode
HỒNG NHAN - J97
created Monday November 18, 10:33 by MINHANH22
1
571 words
17 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào
Giờ còn lại hư vô, em gửi anh đây lời chào
Mà nhìn người đi vội, mình làm gì nên tội?
Tại sao lại cách xa? Còn yêu như thế mà
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
Em ơi vô tình, cuộc tình mình gặp không may
Em xa nơi này, để giọt lệ ở bên đây
Bầu trời giờ hắt hiu, nhìn về nơi đó đây
Ngoài trời thì có mây, chỉ còn lại là đắng cay
Thương cha, thương mẹ, để đành lòng mà quay lưng
25 âm lịch, nhìn người cười mà rưng rưng
Kia kia là pháo hoa, rộn ràng người đến xem
Họ hàng mừng kết duyên, còn phần mình là hết duyên
Oh
Anh như trẻ lạc còn tâm tối giữa rừng thông
Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn, tìm bến đỗ để ngừng trông
Anh là một con đom đóm, mắt anh sáng đến xoay vòng
Gieo cho anh cả một mầm sống nhưng chẳng chịu công vun trồng
Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh
Anh chưa học hết lớp mười, người ta gọi là "lưu linh"
Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình
Còn người ta cho em áo lụa, hỏi tại sao chẳng phụ mình
Tình yêu ơi, bình yên ơi, về đây đi
Để anh ôm, để gió cuốn đêm nay ai đưa về nhà
Để gió vang lên câu tình ca
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
Hết rồi, cuối cùng nắng thì cũng đã ngã vàng
Bên người nhân tình, em phải thương bản thân mình
Buồn lắm phải không? Giã tràng lấp biển Đông
Biết người cũng chả trông nên thôi câu chuyện thả ra sông
Nhưng nếu anh say như thế này thì ai xem?
Người ta sẽ nói anh tệ với những thứ mà em đem
Vì thế nên anh phải sống như cái cách anh từng mơ
Dù cho bản thân này hóa đá nhưng trái tim chẳng ngừng thở
Và ba của anh là lính, má anh từng làm cán bộ
Anh không cho phép mình khóc, xe có hư cũng ráng nổ
Đời người là kiếp lãng du, anh chẳng may làm lữ khách
Đi với nhau cả một hành trình, giờ có xa chẳng nỡ trách
Em ước là đời của em bình yên, chẳng buồn phiền như người ta
Mà giờ ra đây mà xem có người đang lên kiệu hoa
Và rồi sẽ tốt nhưng mà ở nơi khác, chẳng còn bận lòng như ở đây
Tình yêu của anh thì có đủ mùi vị nhưng mà chẳng ngọt như ở Tây
Nà-na-ná-ná-nà-ná-na-nà-na
Nà-na-nà-na-ná-ná-nà-ná-na-nà-na
Nà-na-na-ná-na, nà-na-na-ná-na
Nà-na-na-ná-na-nà-na-na-ná-na
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
À-há-hà-ha
Giờ còn lại hư vô, em gửi anh đây lời chào
Mà nhìn người đi vội, mình làm gì nên tội?
Tại sao lại cách xa? Còn yêu như thế mà
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
Em ơi vô tình, cuộc tình mình gặp không may
Em xa nơi này, để giọt lệ ở bên đây
Bầu trời giờ hắt hiu, nhìn về nơi đó đây
Ngoài trời thì có mây, chỉ còn lại là đắng cay
Thương cha, thương mẹ, để đành lòng mà quay lưng
25 âm lịch, nhìn người cười mà rưng rưng
Kia kia là pháo hoa, rộn ràng người đến xem
Họ hàng mừng kết duyên, còn phần mình là hết duyên
Oh
Anh như trẻ lạc còn tâm tối giữa rừng thông
Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn, tìm bến đỗ để ngừng trông
Anh là một con đom đóm, mắt anh sáng đến xoay vòng
Gieo cho anh cả một mầm sống nhưng chẳng chịu công vun trồng
Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh
Anh chưa học hết lớp mười, người ta gọi là "lưu linh"
Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình
Còn người ta cho em áo lụa, hỏi tại sao chẳng phụ mình
Tình yêu ơi, bình yên ơi, về đây đi
Để anh ôm, để gió cuốn đêm nay ai đưa về nhà
Để gió vang lên câu tình ca
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
Hết rồi, cuối cùng nắng thì cũng đã ngã vàng
Bên người nhân tình, em phải thương bản thân mình
Buồn lắm phải không? Giã tràng lấp biển Đông
Biết người cũng chả trông nên thôi câu chuyện thả ra sông
Nhưng nếu anh say như thế này thì ai xem?
Người ta sẽ nói anh tệ với những thứ mà em đem
Vì thế nên anh phải sống như cái cách anh từng mơ
Dù cho bản thân này hóa đá nhưng trái tim chẳng ngừng thở
Và ba của anh là lính, má anh từng làm cán bộ
Anh không cho phép mình khóc, xe có hư cũng ráng nổ
Đời người là kiếp lãng du, anh chẳng may làm lữ khách
Đi với nhau cả một hành trình, giờ có xa chẳng nỡ trách
Em ước là đời của em bình yên, chẳng buồn phiền như người ta
Mà giờ ra đây mà xem có người đang lên kiệu hoa
Và rồi sẽ tốt nhưng mà ở nơi khác, chẳng còn bận lòng như ở đây
Tình yêu của anh thì có đủ mùi vị nhưng mà chẳng ngọt như ở Tây
Nà-na-ná-ná-nà-ná-na-nà-na
Nà-na-nà-na-ná-ná-nà-ná-na-nà-na
Nà-na-na-ná-na, nà-na-na-ná-na
Nà-na-na-ná-na-nà-na-na-ná-na
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi, anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương, nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương, vì say nên vấn vương
À-há-hà-ha
saving score / loading statistics ...