Text Practice Mode
Một cách kỳ lạ có thể giúp tâm trạng tốt hơn
created Nov 7th, 19:45 by DuDu
2
674 words
48 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Do tâm trạng vô cùng tệ, suốt một ngày dài luôn trong trạng thái ủ dột tiêu cực và đau khổ ấy, nên tôi đã quyết định ra công viên với hy vọng tâm trạng sẽ tốt hơn. Cũng giống như bao lần khác, khi tâm trạng tồi tệ, sẽ kéo theo cơ thể tôi cũng mệt mỏi rã rời, cả người nặng trĩu, không sức sống, không động lực, uể oải không muốn làm bất cứ việc gì. Tôi chỉ có thể cố gắng đi bộ một vòng hồ trong công viên, tìm cho mình một chiếc ghế đá trống và ngồi đó. Không soi gương nhưng tôi có thể cảm nhận được, mặt mình khi ấy chắc hẳn vô cùng khó coi, cứng ngắc và chảy dài như mất sổ gạo.
Tôi nhắm mắt hít thở sâu, cảm nhận và theo dõi hơi thở của mình, lắng nghe những âm thanh xung quanh, ngắm mặt hồ, ngắm cây cối và những người chạy bộ qua. Nhưng vẫn không thể nào tĩnh tâm lại được, hàng loạt những suy nghĩ tiêu cực, những sự việc tiêu cực trong quá khứ cứ dồn dập trong não bộ. Tôi cứ ngồi lặng yên ở đó suốt hơn 2 tiếng đồng hồ.
Tin nhắn của một đứa bạn gửi đến, chỉ là tin tám chuyện bình thường thôi nhưng dường như có cái gì đó trong tôi vỡ ra, nước mắt chảy dài, nhưng tôi cố gắng kìm nén, vì khóc sướt mướt ở đây thì thật khó coi quá. Tôi không nói tình hình của mình hiện tại, nhưng nó là đứa nhạy cảm nên nhận ra tôi đang không ổn. Hỏi mãi tôi cũng không chịu nói, cuối cùng nó đã cho tôi một vài nhiệm vụ nhỏ.
Trước tiên, tìm trong công viên 3 loại hoa với 3 màu khác nhau sau đó chụp ảnh lại gửi cho nó. Dường như đông tới, hoa cũng tàn, tôi nhớ là đi một vòng công viên chỉ gặp một ít hoa màu tím, nhưng vẫn thử đi tiếp một vòng để tìm. Và ngoài ý muốn, tìm được tận 6 loại, thì ra do tâm trạng không vui nên trước đó tôi không hề chú ý tới những loài hoa khác. Lúc này tâm trạng đã vui vẻ hơn nhiều. Tiếp theo, tôi cần hỏi một người bất kì đi ngang qua, đây là hoa gì. Vốn tưởng rằng mọi người sẽ mất kiên nhẫn nói không biết rồi bỏ đi, sẽ thấy tôi dở hơi. Nhưng không ngờ gặp một chú rất hiền và thân thiện, chúng tôi nói chuyện vui vẻ một hồi rồi mới rời đi. Trời đã tối nên tôi cũng trở về. Nhiệm vụ tiếp theo của tôi là vào một nhà hàng sang trọng bên đường và ăn tối một mình. Ban đầu tôi thấy ngại không dám vào, nhưng cuối cùng cũng vào ăn. Mọi thứ không khó khăn như tôi tưởng, nhân viên phục vụ và quản lý tiếp đón nhiệt tình, cũng không có cảm giác ngại ngùng hay cô độc, đây là lần đầu tôi làm vậy. Trong lúc ăn tôi còn nhận được tin, số tiền mà tôi tưởng như đã mất, nay đã lấy lại được. Dường như khi một chuyện thành công, những chuyện khác đều theo đó mà thuận lợi. Tâm trạng của tôi đã khôi phục hoàn toàn.
Tôi vui vẻ, không biết là do giao tiếp chuyện trò với người lạ, do hoàn thành nhiệm vụ nên có cảm giác thành tựu, do sự việc xảy ra tốt đẹp hơn tôi dự tính, do làm được những điều mà mình chưa từng dám nghĩ, do phá vỡ giới hạn của bạn thân, đánh bại sự tự ti nhút nhát, hay do cảm giác mọi người thân thiện nhiệt tình, hoặc hay chăng, là do tôi thấy ấm áp vì còn có bạn tôi bên cạnh... Cho dù là vì lý do gì chăng nữa, tôi cũng đã ổn rồi.
Tôi nhắm mắt hít thở sâu, cảm nhận và theo dõi hơi thở của mình, lắng nghe những âm thanh xung quanh, ngắm mặt hồ, ngắm cây cối và những người chạy bộ qua. Nhưng vẫn không thể nào tĩnh tâm lại được, hàng loạt những suy nghĩ tiêu cực, những sự việc tiêu cực trong quá khứ cứ dồn dập trong não bộ. Tôi cứ ngồi lặng yên ở đó suốt hơn 2 tiếng đồng hồ.
Tin nhắn của một đứa bạn gửi đến, chỉ là tin tám chuyện bình thường thôi nhưng dường như có cái gì đó trong tôi vỡ ra, nước mắt chảy dài, nhưng tôi cố gắng kìm nén, vì khóc sướt mướt ở đây thì thật khó coi quá. Tôi không nói tình hình của mình hiện tại, nhưng nó là đứa nhạy cảm nên nhận ra tôi đang không ổn. Hỏi mãi tôi cũng không chịu nói, cuối cùng nó đã cho tôi một vài nhiệm vụ nhỏ.
Trước tiên, tìm trong công viên 3 loại hoa với 3 màu khác nhau sau đó chụp ảnh lại gửi cho nó. Dường như đông tới, hoa cũng tàn, tôi nhớ là đi một vòng công viên chỉ gặp một ít hoa màu tím, nhưng vẫn thử đi tiếp một vòng để tìm. Và ngoài ý muốn, tìm được tận 6 loại, thì ra do tâm trạng không vui nên trước đó tôi không hề chú ý tới những loài hoa khác. Lúc này tâm trạng đã vui vẻ hơn nhiều. Tiếp theo, tôi cần hỏi một người bất kì đi ngang qua, đây là hoa gì. Vốn tưởng rằng mọi người sẽ mất kiên nhẫn nói không biết rồi bỏ đi, sẽ thấy tôi dở hơi. Nhưng không ngờ gặp một chú rất hiền và thân thiện, chúng tôi nói chuyện vui vẻ một hồi rồi mới rời đi. Trời đã tối nên tôi cũng trở về. Nhiệm vụ tiếp theo của tôi là vào một nhà hàng sang trọng bên đường và ăn tối một mình. Ban đầu tôi thấy ngại không dám vào, nhưng cuối cùng cũng vào ăn. Mọi thứ không khó khăn như tôi tưởng, nhân viên phục vụ và quản lý tiếp đón nhiệt tình, cũng không có cảm giác ngại ngùng hay cô độc, đây là lần đầu tôi làm vậy. Trong lúc ăn tôi còn nhận được tin, số tiền mà tôi tưởng như đã mất, nay đã lấy lại được. Dường như khi một chuyện thành công, những chuyện khác đều theo đó mà thuận lợi. Tâm trạng của tôi đã khôi phục hoàn toàn.
Tôi vui vẻ, không biết là do giao tiếp chuyện trò với người lạ, do hoàn thành nhiệm vụ nên có cảm giác thành tựu, do sự việc xảy ra tốt đẹp hơn tôi dự tính, do làm được những điều mà mình chưa từng dám nghĩ, do phá vỡ giới hạn của bạn thân, đánh bại sự tự ti nhút nhát, hay do cảm giác mọi người thân thiện nhiệt tình, hoặc hay chăng, là do tôi thấy ấm áp vì còn có bạn tôi bên cạnh... Cho dù là vì lý do gì chăng nữa, tôi cũng đã ổn rồi.
saving score / loading statistics ...