Text Practice Mode
Gửi các bạn đang cảm thấy hối hận, lo âu, tự trách
created Oct 18th, 06:21 by embe
3
585 words
28 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Rời xa cái ô của sự răn dạy đủ mọi đạo lý trên đời, chợt nhận ra bên ngoài vốn chẳng hề có mưa. Cuộc đời này làm gì có nhiều chuyện phải làm đến thế, làm gì có chuyện tới một mốc thời gian nào đó là bắt buộc phải làm gì. Ta đến thế giới này đâu phải để hoàn thành nhiệm vụ, để sống theo khuôn mẫu mà ai đó đặt ra, như vậy thì bạn có chết ngay bây giờ hay chết năm 90 tuổi cũng không có gì khác biệt. Chúng ta đến đây là để trải nghiệm, cuộc sống chỉ có duy nhất ý nghĩa đó mà thôi, chi bằng hãy cứ thoải mái hưởng thụ thế giới.
Phần lớn mọi người hiện giờ sẽ không tới nỗi chết đói, tất cả mọi đau khổ ở hiện tại chỉ là vì sống trong cái khuôn mẫu mà thôi, cứ nghĩ rằng làm được chuyện gì thì sẽ có thể có được thứ gì đó, mà quy tắc là đặt ra cho những người biết nghe lời, khuôn mẫu cũng là người ta đặt ra cho bạn thấy. Lãng phí thời gian được định nghĩa như thế nào? Lẽ nào học những môn mình chán ghét không phải là lãng phí thời gian? Lẽ nào mỗi ngày đều làm những công việc lặp lại giống nhau không phải là lãng phí thời gian? Trên mạng xã hội ngày nào cũng có thể thấy những cuộc đời rực rỡ, chúng ta không tự chủ được mà so sánh, ngưỡng mộ, ham muốn. Thế rồi chúng ta nghĩ rằng, tôi chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả, tôi không bằng người khác. Nhưng thực ra ngay từ đầu ta đã bị dắt mũi rồi, đó là ước mơ của người khác, có liên quan quái gì tới chúng ta. Đừng giới hạn bản thân trong cái game rác phải nạp tiền mới có thể hưởng thụ thế giới, mà hãy đi lựa chọn chiếc bánh mà mình thích, không có nhiều tiền, không có năng lực thì đã sao. Chúng ta ngồi trên chiếc ghế trong công viên, tay cầm chiếc bánh đơn giản bình dị, nhưng nó vừa ngon lại có thể ăn no, như vậy là đủ rồi.
Hãy dùng tư duy trưởng thành chứ không phải là tư duy qua ải. Hồi cấp 3 nghĩ rằng nếu không đỗ đại học thì cuộc đời coi như bỏ, sau khi lên đại học nghĩ rằng nếu không thi lên thạc sĩ thì dở rồi, sau khi tốt nghiệp nghĩ rằng nếu không tìm được việc làm thì giống như trời sập. Các bạn thân yêu, mức độ chấp nhận sai sót trong cuộc đời mỗi người là rất cao, cố gắng làm tốt từng việc là được rồi, bạn cứ luôn cảm thấy bản thân mình đang vượt ải, đợi tới khi thực sự vượt qua được rồi thì lại có một ải khác đang đợi phía trước, nhiều vô tận.
Tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính đã canh gác ở vùng đất không người suốt 12 năm trời. Nữ chính nói: Anh đã cống hiến những năm tháng đẹp nhất của đời mình tại nơi này. Nam chính nói: Chẳng có gì là đẹp hay không đẹp cả, chỉ cần là những tháng ngày còn được sống trên đời, thì đều là tốt đẹp cả. Cho dù em ở đâu, cho dù em làm gì.
Phần lớn mọi người hiện giờ sẽ không tới nỗi chết đói, tất cả mọi đau khổ ở hiện tại chỉ là vì sống trong cái khuôn mẫu mà thôi, cứ nghĩ rằng làm được chuyện gì thì sẽ có thể có được thứ gì đó, mà quy tắc là đặt ra cho những người biết nghe lời, khuôn mẫu cũng là người ta đặt ra cho bạn thấy. Lãng phí thời gian được định nghĩa như thế nào? Lẽ nào học những môn mình chán ghét không phải là lãng phí thời gian? Lẽ nào mỗi ngày đều làm những công việc lặp lại giống nhau không phải là lãng phí thời gian? Trên mạng xã hội ngày nào cũng có thể thấy những cuộc đời rực rỡ, chúng ta không tự chủ được mà so sánh, ngưỡng mộ, ham muốn. Thế rồi chúng ta nghĩ rằng, tôi chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả, tôi không bằng người khác. Nhưng thực ra ngay từ đầu ta đã bị dắt mũi rồi, đó là ước mơ của người khác, có liên quan quái gì tới chúng ta. Đừng giới hạn bản thân trong cái game rác phải nạp tiền mới có thể hưởng thụ thế giới, mà hãy đi lựa chọn chiếc bánh mà mình thích, không có nhiều tiền, không có năng lực thì đã sao. Chúng ta ngồi trên chiếc ghế trong công viên, tay cầm chiếc bánh đơn giản bình dị, nhưng nó vừa ngon lại có thể ăn no, như vậy là đủ rồi.
Hãy dùng tư duy trưởng thành chứ không phải là tư duy qua ải. Hồi cấp 3 nghĩ rằng nếu không đỗ đại học thì cuộc đời coi như bỏ, sau khi lên đại học nghĩ rằng nếu không thi lên thạc sĩ thì dở rồi, sau khi tốt nghiệp nghĩ rằng nếu không tìm được việc làm thì giống như trời sập. Các bạn thân yêu, mức độ chấp nhận sai sót trong cuộc đời mỗi người là rất cao, cố gắng làm tốt từng việc là được rồi, bạn cứ luôn cảm thấy bản thân mình đang vượt ải, đợi tới khi thực sự vượt qua được rồi thì lại có một ải khác đang đợi phía trước, nhiều vô tận.
Tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính đã canh gác ở vùng đất không người suốt 12 năm trời. Nữ chính nói: Anh đã cống hiến những năm tháng đẹp nhất của đời mình tại nơi này. Nam chính nói: Chẳng có gì là đẹp hay không đẹp cả, chỉ cần là những tháng ngày còn được sống trên đời, thì đều là tốt đẹp cả. Cho dù em ở đâu, cho dù em làm gì.
saving score / loading statistics ...