eng
competition

Text Practice Mode

yểu mệnh 1

created Oct 5th, 00:08 by Diuna


0


Rating

2248 words
3 completed
00:00
Vượt qua vàn khó khăn, cuối cùng hai người mới được toại nguyện. Đám cưới vừa xong Văn mệt phờ người, anh ngủ vùi một đêm mãi gần giữa trưa hôm sau mới giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, anh đã nhận được một tiếng thở dài ngay bên cạnh.
 
- Anh xin lỗi.
 
Văn quay sang nói với tác giả tiếng thở dài vừa rồi lại nhận thêm một cái ngúng nguẩy, xoay người nhanh sang nơi khác kèm theo tiếng thở dài còn dài hơn.
 
Người ta biết lỗi rồi mà. Chỉ đêm qua anh quá say, khi vào tới phòng đã không còn biết trời trăng nữa. Thậm chí anh còn không biết em nằm bên cạnh nữa!
 
Cho đến lúc này Ngọc Mai mới chịu quay mặt lại, giọng vẫn còn hờn dỗi:
 
- Đêm động phòng của anh như vậy đó hả?
Biết lỗi của mình nên Văn lại xuống giọng hơn nữa:
 
- Biết lỗi rồi mà... tha cho lần đầu đi, rồi anh sẽ đền xứng đáng cho.
 
Ngọc Mai bật dậy ngay, vừa chỉ tay xuống nệm, nơi vai ba vết màu đỏ
 
loang lổ:
 
Anh hưởng đời con gái như vậy đó sao? Anh biết suốt đêm qua em khóc bao nhiêu nước mắt không?
 
Văn cũng giật mình bật dậy ngay, mắt nhìn vào dấu vết đó vừa run giọng hỏi:
 
- Anh… anh đã làm gì?
 
Lần này không phải tiếng thở dài nữa, một tiếng kêu thảng thốt:
 
- Anh không biết mình đã làm gì?
 
- Ờ… anh say quá, ngóc đầu dậy nổi đâu...
 
Vậy vậy ai đã làm ăn như mổ. Làm tiêu đời con gái người ta chẳng màng tới kết quả ra sao nữa. Ai đã…
 
Văn thật sự tỉnh táo:
m nói đêm qua anh đã.. đã... làm gì? Anh còn mặc nguyên quần áo đây mà! Anh…
 
Văn không ngờ chỉ câu nói đó của mình Ngọc Mai đã lên khóc! Quá
 
đỗi ngạc nhiên, Văn hỏi:
 
- Em làm sao vậy, Mai? Anh nói không phải sao, anh ngủ như chết làm đâu?
 
Thêm câu nói này nữa thì sức chịu đựng của Mai da hết, nhảy phóc xuống giường, vừa ôm mặt khóc vừa chạy bay ra khỏi phòng. Văn gọi với theo:
 
- Mai! Dừng lại đã.
 
Vừa đuổi theo vợ, Văn vừa cảm giác đầu mình nặng như chì, anh lảo đảo suýt ngã sấp ngoài cửa. Nhưng tay Mai cứ nhắm hướng đường xe chạy, nên Văn cũng phải cố đuổi theo.
 
Trong khi đó thì mấy cô, tới dự cưới đêm qua còn ngủ lại trong nhà, khi nghe cuộc đuổi bắt của vợ chồng Văn đã cùng thức dậy ra xem. Họ đã không tiếp Văn đuổi theo giữ Mai lại còn đứng nhìn nhau cười. thứ Sáu còn trẻ nên bạo miệng hơn, đã lên tiếng:
 
- Thằng Văn này không biết tâm hết. Chắc con nhỏ vừa ngủ dậy thấy bị… mất đời con gái nên mắc cỡ! thằng cũng tệ, phải biết tâm con gái chứ cảm giác như bị mất, đồng thời như phạm tội.. Chắc thằng Văn nói không khéo làm cho con nhỏ quá ngượng bỏ chạy đó, Chắc chạy về bên nhà.
 
út kéo tay mấy kia:
 
- Mình vào coi kết quả đáng mừng không?
 
Cả bốn vừa vừa đã cùng bước vào phòng tân hôn của vợ chồng Văn. Người la lên đầu tiên Sáu:
 
- Điểm son rồi chị Hai ơi! Chị trúng độc đắc rồi! Trúng số rồi!
 
Mấy kia sau khi nhìn mấy đốm màu đỏ trên nệm cũng đều la lên.
 
- Hỉ sự thật rồi!
 
Đối với các còn nặng cổ tục thì việc nhìn thấy dấu vết ''con gái'' sau đêm tân hôn của dâu điều đại hỉ, nên việc họ cùng la lớn không ngượng của nó.
 
mẹ chồng Hai Ngân từ trong bước ra, chỉ nghe thôi cũng mạn nguyện, thở một hơi dài nhủ trút được gánh nặng:
 
- Suốt đêm qua tới giờ tôi cứ ngay ngáy trong lòng..
 
Rồi quay sang các chị em chồng phân bua, Cưới vợ cho con thời nay cực vậy đó. Lo nết ăn nết của chỉ một, lo.. đời con gái của còn không gấp mười lần! Tôi thấy con Ngọc Mai sống theo tân thời nên cũng lo lo. Cũng may, trời còn thương nhà này.
 
Mấy kia được dịp tự tán dương mình:
 
- Thấy không, tụi này con mắt tinh đời mà, thoạt nhìn đã biết con nhỏ phước tướng, cưới về rồi đây chị Hai phát tài cho coi!
 
Một lại nói:
 
 
- được con dâu còn., ''nguyên vẹn'' điều phải ăn mừng lớn đó! Thôi, bảo tụi đem giặt tấm drap đi, để con nhỏ lại mắc cỡ nữa bây giờ!
 
Nhưng Sáu lại nói:
 
- Không cần. Phải để cho con Mai tự đi giặt, còn mình thì hãy đóng cửa lại, làm như không biết gì...
 
Nửa giờ sau..
 
Trong lúc cả nhà đang phấn khởi trước dấu hiệu vui thì Văn trở về với bộ mặt rầu rĩ, Anh thấy mọi người nhìn mình thì bực dọc:
 
- Làm như con quái vật hay sao vậy? Hai Ngân phải lên tiếng:
 
- Mấy mấy đang ý định làm bữa tiệc riêng mừng vợ chồng con đó! Văn trố mắt:
 
- Mừng chuyện gì?
Sáu người bạo miệng nhất:
 
- Chuyện con được con vợ đại hỉ! út thì nói:
 
- Thời buổi này được con vợ như đại phước đó! Thiên hạ bỏ ra bạc triệu cũng không có, chứ phải chơi đâu!
 
Thật bất ngờ, Văn buông một câu:
 
- đâu quý, máu lươn đó?
 
Hai Ngân nghe như sét đánh ngang tai, hốc mồm tồi vài giây sau mới hỏi:
 
- Con... con nói gì? Văn nói toẹt ra:
 
- Con mới chạy qua nhà ta hỏi cho ra lẽ, tuy ta không chịu nhận, nhưng con biết chắc đó là... máu lươn! Chứ phải...
 
Sáu la lên:
 
- Tụi bay điên rồi hay sao làm vậy? Sao mày biết Văn sa sầm nét mặt vốn
 
đã nặng từ nãy giờ:
 
Đêm qua con say tỉ, ngủ như chết thì làm sao… chuyện đó được. ta đã...
 
Hai Ngân chụp lấy vai con:
 
- Chuyện này thật!
 
Còn thật với giả nữa. Sáng nay khi thức dậy con biết chắc mình… không làm hết, vậy ta lại trách con. Làm ăn không ra gì, rồi còn nổi giận bỏ chạy khi con tỏ ý nghi ngờ. Đến khi con chạy theo về nhà cha mẹ ấy, hỏi thì ấy làm dữ, đóng ầm cửa lại không thèm tiếp chuyện với con. coi như vậy tức không!
 
Ngân thừ người ra trước cái tin bất ngờ này, mãi một lúc sau mới thở dài một tiếng rồi lặng lẽ bỏ đi về phòng riêng. Mấy xúm lại định hỏi, nhưng Văn đã buồn rút vào phòng mình, rồi suốt chiều đó anh không hề bước ra ngoài, cũng chẳng buồn cơm nước gì…
Ngân vừa xuống xe xích thì đã nghe người gọi mình:
 
- Chị Hai! Vào đây!
 
Mắt hơi kém nên nhìn dáo dác không thấy ai, chỉ nghe giọng hơi quen quen thôi, nhưng Ngân vẫn bước về phía người gọi.
 
- dâu mới rồi quên bạn hết sao!
 
Bước tới gần hơn, lúc này Ngân mới nhận ra bạn cũ:
 
- Trời ơi, coi mắt mũi tôi đó, cách chục bước như mù. Xinh hình như đã ý đợi sẵn, nên nói:
 
Biết chị thế nào cũng đi chùa nên tôi đợi, chẳng ngờ đợi đến mỏi cổ ra chị mới tới. Sao đi chùa trễ vậy?
 
Ngân chỉ giỏ trái cây, giải thích:
 
- Bận chờ con nhỏ bán trái cây, hẹn đem xoài cát vừa chín tới để mình cúng Phật, giao trễ đến gần một tiếng đồng hồ, làm trưa trờ trưa trật tôi mới đi được. sao không tìm tôi nhà lại chờ đây?
 Tôi không dự đám cưới được nên ngại đến nhà. Vả lại chút chuyện nên muốn gặp chị đây tiện hơn.
 
Đã lâu không gặp nhau, vừa rồi lại không thấy ta tới dự đám cưới, nên Ngân ý ngại:
 
- Tôi bảo sắp nhỏ qua gửi thiệp lời cáo lỗi với bà, mấy bữa đó tôi nhức cái chân đi không được, chứ đúng ra phải trực tiếp qua mời. Sao, giận không! Tôi xin lỗi.
 
khoát tay:
 
- Không chuyện đó đâu, người xin lỗi phải tôi. Nhưng bữa nay tôi gặp chị không phải chuyện đó, là…
 
ta hạ thấp giọng ra vẻ quan trọng:
 
- một người muốn gặp chị, nhờ tôi nói trước... Ngân ngạc nhiên:
 
- Ai muốn gặp tôi sao lại phải nhờ bà? Bộ người ta không thể biết nhà tôi sao?
 
- Chị nhớ người này không?
 
Vừa lúc đó, người đàn nãy giờ ngồi quay mặt vào tường giờ mới quay ra, vừa nhìn thấy thì Ngân đã leo lên:
 
- Chị Năm!
 
Ngườt được kêu chị Năm đó Năm Thảnh, một người đối với Ngân mối thâm tình còn hơn một người bạn cũ. chẳng hiểu sao, sau tiếng kêu thảng thốt đó thì Ngân lại biến sắc! Giọng hơi run:
 
- Chị Năm về hồi nào, sao tôi không hay. Giọng người phụ nữ vẻ không tự nhiên:
 
- Tôi đâu được hoan nghênh, nên làm sao báo trước! cũng phải, báo trước thì đâu cuộc gặp hôm nay!
 
- Chị Năm.
 
lẽ hiểu ý, nên Xinh đứng lên:
 
- Xong nhiệm vụ rồi, tôi xin kiếu, rồi bữa nào sẽ qua nhà gặp chị Hai sau. Tôi đi chút việc nhà…
 
Không giữ lại lẽ cũng hạp ý Năm Thảnh, nên ta nghiêm giọng nói:
 
- Chuyện này lẽ giải quyết giữa tôi với chị tết hơn. Ngân bắt đầu lộ sự lo lắng, bối rối:
 
- Tôi không ý đó…
 
Chị muốn nói không ý nuốt lời hứa với tôi chứ gì? Nhưng bằng chứng chị tôn trọng những đã hứa đâu. Chị đã mẹ chồng của dâu đứa con gái đó không con gái của tôi!
Ngân lúng túng:
 
- Tôi không ý
 
Tốt hơn chị đừng nói với tôi những lời thanh minh ấy, Chị đã cưới vợ cho con trai mình, trong khi nhẫn đính hôn với con gái tôi thì vẫn còn đeo. Chị giải thích sao về điều này đây?
 
Ngân như một tội nhân đứng trước mặt quan toà, đáp buông xuôi:
 
- Chuyện này tôi cũng không biết nói sao nữa. Thằng Văn cũng không ý bội bạc, chỉ vì… chỉ vì…
 
- Chỉ đám đó giàu hơn nhà tôi, con dâu mới đẹp hơn con Xuân Lan nhà tôi, đúng không. Vậy thì ngày đó chị mai mối xin cưới con gái tôi làm gì? Chị nhớ khi chị dẫn thằng Văn qua coi mắt con nhỏ, chính tôi đã nói tôi chỉ mỗi con Xuân Lan, nên tôi chưa muốn gả, vậy chị nói cho bằng được, chị hứa hẹn đủ điều đến nỗi con nhỏ cũng phải xiêu lòng, bỏ cả năm học cuối để chuẩn bị về nhà chồng, để rồi…
 
Những lời của ta nói đến đâu Ngân nghe buốt óc đến đó. Dẫu đã biết trước sẽ ngày này, nhưng đối mặt với lại mất hết can đảm để nói thật. Bởi sự thật này điều sâu kín, khó nói ra một lúc…
 
Phải mất đến gần một phút sau, Ngân mới nói được một câu đầu
 
đuôi:
 
- Ông nhà tôi trước khi mất nợ một số tiền lớn của bên đó, nên mẹ con tôi không còn cách nào khác hơn phải tiến hành lễ cưới. Tôi cưới dâu lòng đau như cắt chứ sung sướng đâu…
 
- Đau lòng sao còn đòi con dâu phải còn trinh tiết! Bất ngờ trước câu nói của ta, Ngân ngơ ngác:
 
- Sao... chị biết chuyện đó?

saving score / loading statistics ...