eng
competition

Text Practice Mode

XÁC AI TRONG BỆNH VIỆN P7

created Sep 26th, 23:25 by Diuna


0


Rating

2208 words
1 completed
00:00
Nói xong, Hạnh bước ra ngay khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của Lan:
 
- Cậu đi đâu vậy? Bệnh viện đang đi tìm cậu vào gấp đó!
 
- Mình sẽ giải thích sau. Còn bây giờ mình phải đi việc gấp lắm. Lan chịu khó vào bệnh viện một mình nhé!
 
Chơi với nhau từ lâu, chưa bao giờ Thúy Lan thấy bạn mình như vậy, hỏi lại lần nữa:
 
- Cậu sao không vậy?
 
- Yên chí đi, mình vẫn khỏe! Thôi, khóa cửa giùm mình rồi giữ chìa khóa, lát nữa mình sẽ ghé lại bệnh viện lấy.
 
Thúy Lan không kịp nói thêm câu nào thì Hạnh đã phóng xe ra đường. đi theo địa chỉ đã ghi trong mảnh giấy Lan đưa lúc nãy. Một địa chỉ rất lạ, vùng ngoại ô giáp với con đường dẫn về các tỉnh miền đông, nơi hầu như Hạnh chỉ ngồi xe đò chạy ngang qua chứ chưa đi xe gắn máy tới bao giờ.
 
Gần một giờ sau, Hạnh mới tìm được địa chỉ, lúc ấy trời đã bắt đầu tối. hơi lo, nhưng nghĩ tới lời dặn của Phong thì tự dưng Hạnh mạnh mẽ hẳn lên. Vừa bước vào ngôi nhà ngói xưa, khoảng sân rộng với nhiều cây cảnh, Hạnh đã nghe tiếng người từ trong hỏi vọng ra:
 
- Hạnh đó phải không?
 
Hết sức ngạc nhiên, Hạnh chưa kịp lên tiếng thì một cụ từ trong bước ra, làm như đã quen với Hạnh lâu lắm rồi:
 
- Vào nhà đi con, trời tối, ngoài này nhiều muỗi gió lắm.
 
nhìn Hạnh chỉ một thoáng thôi, như để xác định mặt mày người đang chờ, rồi lại lên tiếng:
 
- Tụi nói trước với về con, nhưng không ngờ con gái lại xinh xắn, dễ thương đến như vậy. Con tên Hạnh phải không?
 
- Dạ phải. Nhưng ai nói về cháu với bà? Đây lần đầu tiên cháu tới đây, hiển nhiên cháu chưa biết ai quen nơi này hay không nữa. Cháu muốn hỏi anh Lộc?
 
- Chính thằng Lộc đã nói về con với bà. bảo hôm nay con sẽ tới đây dặn phải làm cơm đãi con cho chu đáo. đây một mình, nên cũng không điều kiện để chợ búa gì, chỉ đơn giản vài món Lộc nói cháu thích.
 
chỉ mâm cơm đã dọn sẵn trên bàn, còn bốc khói:
 
- mới vừa làm xong, bây giờ cháu mình ăn rồi từ từ nói chuyện. Ngồi ăn đi con.
 
Hạnh quả thật lúng túng:
 
- Dạ... cháu không ăn. Cháu mới...
 
cụ cười hiền hòa:
 
- Con đừng nói mới ăn cơm nghe chưa. biết hồi ba giờ con còn trong bệnh viện, rồi chạy về nhà lập tức lên đây ngay, làm sao ăn cơm? Đừng ngại, nấu bữa nay dành riêng cho con đó, ăn đi.
 
Chưa bao giờ Hạnh lâm vào hoàn cảnh như vậy, cho nên rất khó xử, cứ đứng lóng ngóng hoài, chưa dám ngồi. Trong khi cụ thì đã ngồi xuống, đích thân xới cơm gắp thức ăn cho Hạnh.
 
- Ngồi xuống ăn đi con, đừng để phải đợi. Vừa ăn vừa nói chuyện này cho con nghe.
 
Hạnh không còn cách nào hơn, đang kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới cùng kinh ngạc khi thấy trên mâm cơm ba món, đúng những món thường ngày rất thích. Phải nói ghiền ăn mới đúng: Thịt kho tiêu, canh mướp hương nấu với tôm hẹ xào thịt bò! Ba món ăn chẳng khác nào lúc mẹ còn sống thường làm cho Hạnh ăn.
 
- Những món này...
 
- Thằng Lộc nói con thích ăn, nên nấu cho bằng được. Mùa này trời nắng nóng nên mướp không được ngon, bún tàu cũng không được dai, bởi con thích bún tàu cũng nhỏ, dai, làm bằng bột báng...
 
Hạnh chặn lời:
 
- Sao biết rành về sở thích của cháu vậy?
 
cụ lại cười:
 
- nói rồi, chính thằng Lộc kể cho nghe.
 
- Nhưng... cháu nào biết Lộc ai, Lộc cũng đâu biết cháu?
 
cụ gần như không quan tâm:
 
- Ăn thử đi con, xem già này nấu còn được không?
 
Rồi còn nói thêm:
 
- Lộc còn dặn, con không thích nêm đường, để cho ngọt tự nhiên của mướp tôm. phải tôm đất đó nghen!
 
Mọi thứ kể đều đúng y như những lâu nay Hạnh thích. chuyện này thì chỉ mẹ biết một người nữa... đó Phong. Vậy tại sao...
 
Đột nhiên Hạnh nghĩ ra, hỏi nhanh:
 
- Anh Lộc đâu?
 
- Con mới gặp trong bệnh viện, sao lại còn hỏi?
 
Hạnh hốt hoảng:
 
- Anh... anh ta... anh Lộc...
 
Ngạc nhiên đến tột cùng, Hạnh không kịp phản ứng chỉ lắp bắp:
 
- Sao... sao lại...
 
cụ vẫn thản nhiên:
 
- về đây báo tin con sẽ tới, rồi chuyện đó lại đi. Trước khi đi còn căn dặn kỹ phải làm cơm bảo con ăn cho bằng được, nói con đói lắm rồi. dặn không để con về trước khi trở lại.
 
Hạnh đứng dậy ngay:
 
- Trời tối rồi, cháu phải về ngay thôi.
 
- Nhưng, chưa nói chuyện này... Cũng như con chưa làm điều đó trước khi con tới đây đã muốn làm.
 
Hạnh khựng lại. Quả đúng như cụ nói, mục đích Hạnh tới đây để gặp anh chàng Lộc như trong thư Phong đã viết. chưa gặp về thì khác nào công cốc cho chuyến đi này.
 
Thấy Hạnh lưỡng lự, cụ lại nhắc:
 
- Con cứ ngồi xuống ăn cơm đi. Thằng Lộc sẽ về thôi.
 
Thật ra khi đã biết người Phong yêu cầu gặp Hạnh anh chàng trong bệnh viện thì trong lòng Hạnh hơi băn khoăn... gặp anh ta để làm gì? Lúc đầu do bị ép, nên Hạnh ráng ăn, nhưng khi đã ăn được nửa chén rồi thì tự dưng thấy ngon miệng, ăn luôn một hơi hết hai chén khen thật lòng:
 
- làm thức ăn ngon không thua con ngày xưa.
 
- Nói thật với con, biết được những món này không phải từ thằng Lộc, trước đây từ lâu, đã được một đứa cháu khác chỉ cho. nói cũng học được từ... mẹ con!
 
Hạnh tròn mắt kinh ngạc:
 
- Sao lại con?
 
- Bởi thằng đó từng được con nấu cho ăn nhiều lần!
 
- Phong?
 
Hạnh hỏi đại, không ngờ cụ gật đầu:
 
- Chính nó!
 
Những nghi vấn đã dần dần mở, Hạnh bất thần gọi to lên:
 
- Anh đâu, ra với em đi Phong!
 
- Đã bác rồi vẫn y như ngày nào!
 
Giọng nói thật ấm quen thuộc của Phong từ phía trong nhà vang ra. Hạnh vừa nhìn vào đã phát ngỡ ngàng, bởi người vừa bước ra là... anh chàng bị chấn thương sọ não trong bệnh viện chớ không phải Phong.
 
Nhưng mà...
 
Anh ta giữ nụ cười thân thiện, cất tiếng nói tiếp:
 
- Anh đã nói rồi, giờ anh chỉ thể hiện hữu với em qua hình hài người khác thôi. Thân xác của Phong đã nằm dưới lòng đất rồi...
 
Lúc này giọng cụ mới trở nên trầm buồn:
 
- Lộc đứa cháu nội duy nhất của bà, ba mất từ hồi mới lên ba, nuôi đến bây giờ. đứa hiếu, lại hiền lành, biết lo cho gia đình, đang tính cưới vợ cho vào cuối năm nay, thì vừa rồi trong lúc đi ngoài đường đã bị hai chiếc xe chở hàng ép ngã chấn thương khắp thân thể. Người ta chở vào bệnh viện đâu hay, mãi cho đến sáng nay khi đột ngột trở về nói giọng của người khác thì mới hỏa! Nhưng thật ra chuyện này đã luôn bị ám ảnh bởi những giấc kỳ lạ từ lâu nay. Trong những giấc ngủ chập chờn, thấy một đứa tên Phong hiện về cứ kêu khóc, xin cứu nó, giúp đoàn tụ với người yêu tên Hồng Hạnh! đâu biết Hồng Hạnh ai, cũng không biết Phong đứa nào... nhưng vừa rồi, khi Lộc kể hết cho nghe thì mới hiểu. Thì ra số kiếp của hai đứa này, Lộc Phong ràng buộc nhau từ tiền kiếp hay sao đó, nên nay phải kết hợp lại.
 
Hạnh hỏi chen vào:
 
- Phải chăng... anh Lộc cũng đã chết?
 
cụ gật đầu:
 
- Theo biết thì đúng vậy. Phong thì chết từ lâu, hồn phách không siêu thoát được bởi còn căn nợ với con, còn thằng Lộc thì vừa rồi khi vào nằm trong bệnh viện, ngẫu nhiên gặp được con cùng lúc với hồn phách thằng Phong cũng theo con tới đó. Hai đứa gặp nhau, một đứa vừa thoát hồn ra thì thằng kia nhập vào xác thằng này. Bởi vậy Lộc mới thể sống lại về đây.
 
kể tới đó thì quay sang Lộc, hỏi:
 
- phải như vậy không, con hãy nói cho biết đi.
 
Anh chàng gật đầu:
 
- Những điều nội nói đều đúng. Bây giờ tuy hồn phách của con, nhưng thân xác của Lộc, nên con chỉ xin Hạnh, tùy ý muốn xem con ai cũng được...
 
Anh nói dứt thì gục đầu khóc nức nở.
 
Hạnh đưa mắt nhìn cụ rồi cũng khóc. Một lúc sau, cụ từ từ cầm tay Lộc đặt vào tay Hạnh, giọng đầy trìu mến:
 
- già rồi, sự mất mát vừa rồi quá lớn, quá sức chịu đựng của một người tuổi như bà. Tuy nhiên, dẫu sao thì vẫn còn được một đứa cháu khác. nghĩ Phong hay Lộc cũng cháu. thương các con... cũng mong cháu Hạnh cũng như bà.
 
Hạnh không rút tay về. Từ lòng bàn tay của anh chàng xa lạ, Hạnh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người yêu xưa. Hạnh nhìn vào đôi mắt của Lộc, bất chợt nhận ra ánh mắt trìu mến, đúng của Phong ngày nào.
 
Hai bàn tay họ siết chặt vào nhau cứ nhìn nhau đắm đuối như vậy, cho đến lúc nhìn lên thì chẳng còn thấy cụ đâu nữa.
 
Vừa xách giỏ đi chợ về tới cổng, Hoa quá đỗi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên lạ đi thẳng vào sân nhà mình. Chị gọi lớn vào nhà:
 
- ơi má! ai tìm nè!
 
Anh chàng kia quay lại, thì ra đó là... Lộc!
 
- Chị Hai!
 
Hoa ngơ ngác:
 
- Cậu là...?
 
- Em Phong đây mà!
 
Lựu từ trong nhà nghe con gái gọi cũng vừa bước ra tới. còn hốt hoảng hơn Hoa:
 
- Phong? Cậu vừa nói cái gì?
 
Lộc quay sang bà:
 
- Má! Con Phong...
 
Anh ta vừa nói tới đó đã bị Hoa nạt ngang:
 
- bị điên không vậy? đâu vào đây nói nhảm nhí, bộ tưởng đàn rồi muốn giở trò hả?
 
Lộc cố nói:
 
- Em thật em chị đây chị Hai. Em Nguyễn Thế Phong, em bị chết nay nhập được hồn vào người khác sống lại, nên về đây thăm chị! Chị không tin thì cứ hỏi thử đi, điều em cũng biết trong nhà này cả. Em cũng mới vừa gặp Hạnh. Hạnh cũng cùng về với em nữa.
 
Lựu run lẩy bẩy:
 
- Đừng... đừng làm tôi sợ. Trời ơi, sao con tôi chết rồi không để cho yên, không để cho tôi nguôi ngoai nỗi đau, lại bày ra chuyện làm nữa?
 
Hoa vẫn gay gắt:
 
- Đừng giả vờ nữa! Thời buổi này làm trò ma quỷ, ai tin bày đặt!
 
Chị chống nạnh hai tay, la lớn:
 
- đi ra không, tôi kêu lên bây giờ!
 
- Đừng kêu, chị Hai!
 
Người lên tiếng phía sau chính Hồng Hạnh. Vừa nhìn thấy Hạnh, Hoa đã phân trần:
 
- Thằng cha này vào nhà bày trò ma quỷ, nói thằng Phong, em tin nổi không?
 
Hạnh chào Lựu rồi nắm lấy tay Hoa, cười bảo:
 
 
 

saving score / loading statistics ...