Text Practice Mode
Nếu bây giờ chết đi, bạn có thấy tiếc nuối điều gì không?
created May 15th, 15:40 by TrnhHiVy
1
361 words
8 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Mấy hôm trước tôi có đọc được một topic, hỏi rằng nếu như bây giờ lập tức chết đi, bạn có hối tiếc hay tiếc nuối điều gì không? Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi hồi lâu, kinh ngạc khi nhận ra rằng, đối với cuộc đời này tôi thực sự chẳng có tiếc nuối điều gì.
Tôi nhận ra những chuyện khiến tôi mệt mỏi, lắng lo suy nghĩ, những thứ khiến tôi hối hận, tiếc nuối...thực ra tất cả chỉ có ảnh hưởng tới tôi, chỉ có ý nghĩa khi tôi còn sống. Nếu như bây giờ chết đi, tất cả chỉ còn là hư vô, tôi thậm chí cảm thấy chết sẽ tốt hơn. Đây chẳng phải là điều mà tôi của mấy năm trước luôn mong muốn đó sao? Hiện giờ tâm lý đã ổn hơn đôi chút, không còn thường xuyên nghĩ đến cái chết nữa, nhưng cuộc sống của tôi vẫn là đau khổ, vẫn là vô nghĩa. Chết rồi cũng tốt, giải thoát cho tôi, cũng coi như là cứu rỗi đời tôi.
Còn nhớ hồi dịch covid mới bùng nổ, người người nhà nhà hoang mang sợ hãi cái chết, còn tôi thì ngược lại. Tôi thấy hào hứng. Ừ, nghe châm biếm và điên rồ nhỉ. Nhưng khi cuộc sống của bạn có quá nhiều khổ đau và bất hạnh, bạn muốn chết nhưng lại không có đủ dũng khí, bạn sợ đau sợ hãi đủ điều. Rồi bỗng chốc có một dịch bênh ập đến, bạn có thể có được cơ hội này với danh nghĩa là không may chết vì bệnh tật, và ngoài bạn ra còn có nhiều người khác đồng hành, vậy thì còn gì bằng.
Nhưng có lẽ cuốn phim đời tôi chưa tới hồi kết, khi mà một mình chống cự với covid trong căn phòng nhỏ một tuần, hiện giờ tôi vẫn sống nhăn răng... Giờ đây tôi chẳng sợ hãi cái chết, nhưng có lẽ tôi cần chuẩn bị chu đáo mọi thứ, để lỡ ngày mai tôi ra đi bất ngờ, mọi thứ còn lại của đời tôi đã được sắp xếp chu toàn.
Tôi nhận ra những chuyện khiến tôi mệt mỏi, lắng lo suy nghĩ, những thứ khiến tôi hối hận, tiếc nuối...thực ra tất cả chỉ có ảnh hưởng tới tôi, chỉ có ý nghĩa khi tôi còn sống. Nếu như bây giờ chết đi, tất cả chỉ còn là hư vô, tôi thậm chí cảm thấy chết sẽ tốt hơn. Đây chẳng phải là điều mà tôi của mấy năm trước luôn mong muốn đó sao? Hiện giờ tâm lý đã ổn hơn đôi chút, không còn thường xuyên nghĩ đến cái chết nữa, nhưng cuộc sống của tôi vẫn là đau khổ, vẫn là vô nghĩa. Chết rồi cũng tốt, giải thoát cho tôi, cũng coi như là cứu rỗi đời tôi.
Còn nhớ hồi dịch covid mới bùng nổ, người người nhà nhà hoang mang sợ hãi cái chết, còn tôi thì ngược lại. Tôi thấy hào hứng. Ừ, nghe châm biếm và điên rồ nhỉ. Nhưng khi cuộc sống của bạn có quá nhiều khổ đau và bất hạnh, bạn muốn chết nhưng lại không có đủ dũng khí, bạn sợ đau sợ hãi đủ điều. Rồi bỗng chốc có một dịch bênh ập đến, bạn có thể có được cơ hội này với danh nghĩa là không may chết vì bệnh tật, và ngoài bạn ra còn có nhiều người khác đồng hành, vậy thì còn gì bằng.
Nhưng có lẽ cuốn phim đời tôi chưa tới hồi kết, khi mà một mình chống cự với covid trong căn phòng nhỏ một tuần, hiện giờ tôi vẫn sống nhăn răng... Giờ đây tôi chẳng sợ hãi cái chết, nhưng có lẽ tôi cần chuẩn bị chu đáo mọi thứ, để lỡ ngày mai tôi ra đi bất ngờ, mọi thứ còn lại của đời tôi đã được sắp xếp chu toàn.
saving score / loading statistics ...