eng
competition

Text Practice Mode

TRÍCH ĐOẠN CHƯƠNG XVII - TẮT ĐÈN (NGÔ TẤT TỐ)

created Apr 25th, 02:52 by Yeonie


0


Rating

274 words
16 completed
00:00
Đêm ấy, vào tiết đầu thu, đến lượt Đinh phải sang ngủ phòng cố. Trong lúc buồng các chỉ mình chị với ngọn đèn hoa kỳ le lói trên hòm khóa chuông, cái hòm quần áo của Đinh.
Những giọt mưa ngâu rả rích như khêu cơn buồn cho kẻ xa nhà. Cảnh khổ cực của chồng con tự nhiên kéo đến đầy trước mắt chị.
Đứng không yên, ngồi không yên. Buồn bã, chị giở gói áo xin được của các thải ra, cắt lại may lại, để khi được phép về chơi nhà thì đem về cho các con.
Đêm đã khuya, chị thấy đau lưng, mới ngả mình xuống giường, toan nghĩ một lát, rồi lại trở dậy khâu nữa. Không ngờ mỏi quá, chị thiu thiu chợp mắt rồi ngủ đi mất.
Trong lúc màng, thình lình chị thấy như người nào sờ tay vào ngực. Giật mình, chị tỉnh dậy. Ngọn đèn hoa kỳ đã tắt lúc nào, cánh cửa khép kín. Trong phòng tối om. Hoảng hốt chị nắm cái bàn tay ấy giật giọng hỏi:
- Ai đấy?
Mang tai chị thấy hơi rầm rạm như bị những sợi râu ngắn quét vào rồi thấy tiếng thì thào.
- Tao! Tao đây. Cụ.... đây. Nằm im.
- Bẩm cụ chúng con phận tôi tớ...
- Nói khẽ chứ. Tắt đèn nhà ngói như nhà tranh. Tao không cần cái đó.
Buông tay, chị vội choàng dậy, mở cửa chạy ra sân. Trời tối như mực như cái tiền đồ của chị.

saving score / loading statistics ...