Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 12
created Mar 30th, 04:14 by Tùy Phong
1
977 words
7 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
tây tiến
sông mã xa rồi tây tiến ơi
nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
sài khao sương lấp đoàn quân mỏi
mường lát hoa về trong đêm hơi
dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
heo hút cồn mây súng ngửi trời
ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
nhà ai pha luông mưa xa khơi
anh bạn dãi dầu không bước nữa
gục lên súng mũ bỏ quên đời
chiều chiều oai linh thác gầm thét
đêm đêm mường hịch cọp trêu người
nhớ ôi tây tiến cơm lên khói
mai châu mùa em thơm nếp xôi
doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
kìa em xiêm áo tự bao giờ
khèn lên man điệu nàng e ấp
nhạc về viên chăn xây hồn thơ
người đi châu mộc chiều sương ấy
có thấy hồn lau nẻo bến bờ
có nhớ dáng người trên độc mộc
trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
tây tiến binh đoàn không mọc tóc
quân xanh màu lá dữ oai hùm
mắt trừng gửi mộng qua biên giới
đêm mơ hà nội dáng kiều thơm
rải rác biên cương mồ viễn xứ
chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
áo bào thay chiếu anh về đất
sông mã gầm lên khúc độc hành
tây tiến người đi không hẹn ước
đường lên thăm thẳm một chia phôi
ai lên tây tiến mùa xuân ấy
hồn về sầm nứa chẳng về xuôi
mùa xuân nho nhỏ
mọc giữa dòng sông xanh
một bông hoa tím biếc
ơi con chim chiền chiện
hót chi mà vang lừng
từng giọt long lanh rơi
tôi đưa tay tôi hứng
mùa xuân người cầm súng
lộc giắt đầy quanh lưng
mùa xuân người ra đồng
lộc trải dài nương mạ
tất cả như hối hả
tất cả như xôn xao
đất nước bốn nghìn năm
vất vả và gian lao
đất nước như vì sao
cứ đi lên phía trước
ta làm con chim hót
ta làm một cành hoa
ta nhập vào hòa ca
một nốt trầm xao xuyến
một mùa xuân nho nhỏ
lặng lẽ dâng cho đời
dù là tuổi hai mươi
dù là khi tóc bạc
mùa xuân ta xin hát
câu nam ai nam bình
nước non ngàn dặm mình
nước non ngàn dặm tình
nhịp phách tiền đất huế
tiếng gà trưa
trên đường hành quân xa
dừng chân bên xóm nhỏ
tiếng gà ai nhảy ổ
cục cục tác cục ta
nghe xao động nắng trưa
nghe bàn chân đỡ mỏi
nghe gọi về tuổi thơ
tiếng gà trưa
ổ rơm hồng những trứng
này con gà mái mơ
khắp mình hoa đốm trắng
này con gà mái vàng
lông óng như màu nắng
tiếng gà trưa
có tiếng bà vẫn mắng
gà đẻ mà mày nhìn
rồi sau này lang mặt
cháu về lấy gương soi
lòng dại thơ lo lắng
tiếng gà trưa
tay bà khum soi trứng
dành từng quả chắt chiu
cho con gà mái ấp
cứ hàng năm hàng năm
khi gió mùa đông tới
bà lo đàn gà toi
mong trời đừng sương muối
để cuối năm bán gà
cháu được quần áo mới
ôi cái quần chéo go
ống rộng dài quét đất
cái áo cánh chúc bâu
đi qua nghe sột soạt
tiếng gà trưa
mang bao nhiêu hạnh phúc
đêm cháu về nằm mơ
giấc ngủ hồng những trứng
cháu chiến đấu hôm nay
vì lòng yêu tổ quốc
vì xóm làng thân thuộc
bà ơi cũng vì bà
vì tiếng gà cục tác
ổ trứng hồng tuổi thơ
nhớ rừng
gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ
giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
nay sa xơ bị nhục nhằn tù hãm
để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi
chịu ngang bầy cùng lũ gấu dở hơi
với cặp báo chuồng bên vô tư lự
ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
thủa tung hoành hống hách những ngày xưa
nhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây già
với tiếng gió gào ngàn với giọng nguồn hét núi
với khi thét khúc trường ca dữ dội
ta bước chân dõng dạc đường hoàng
lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
vờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắc
trong hang tối mắt thần khi đã quắc
là khiến cho mọi vật đều im hơi
ta biết ta chúa tể của muôn loài
giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi
nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
ta say mồi đứng uống ánh trăng soi
đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới
đâu những bình minh cây xanh nắng gội
tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng
đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
ta đợi chết mảnh đời gay gắt
để ta chiếm lấy riêng phần bí mật
than ôi thời oanh liệt nay còn đâu
nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
ghét những cảnh không đời nào thay đổi
những cảnh sửa sang tầm thường giả dối
hoa chăm cỏ xén lối phẳng cây trồng
dải nước đen giả suối chẳng thông dòng
len dưới nách những mô gò thấp kém
dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
của chốn ngàn năm cao cả âm u
hỡi oai linh cảnh nước non hùng vĩ
là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị
nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
nơi ta không còn được thấy bao giờ
có biết chăng những ngày ngao ngán
ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
để hồn ta phảng phất được gần ngươi
hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi
sông mã xa rồi tây tiến ơi
nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
sài khao sương lấp đoàn quân mỏi
mường lát hoa về trong đêm hơi
dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
heo hút cồn mây súng ngửi trời
ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
nhà ai pha luông mưa xa khơi
anh bạn dãi dầu không bước nữa
gục lên súng mũ bỏ quên đời
chiều chiều oai linh thác gầm thét
đêm đêm mường hịch cọp trêu người
nhớ ôi tây tiến cơm lên khói
mai châu mùa em thơm nếp xôi
doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
kìa em xiêm áo tự bao giờ
khèn lên man điệu nàng e ấp
nhạc về viên chăn xây hồn thơ
người đi châu mộc chiều sương ấy
có thấy hồn lau nẻo bến bờ
có nhớ dáng người trên độc mộc
trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
tây tiến binh đoàn không mọc tóc
quân xanh màu lá dữ oai hùm
mắt trừng gửi mộng qua biên giới
đêm mơ hà nội dáng kiều thơm
rải rác biên cương mồ viễn xứ
chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
áo bào thay chiếu anh về đất
sông mã gầm lên khúc độc hành
tây tiến người đi không hẹn ước
đường lên thăm thẳm một chia phôi
ai lên tây tiến mùa xuân ấy
hồn về sầm nứa chẳng về xuôi
mùa xuân nho nhỏ
mọc giữa dòng sông xanh
một bông hoa tím biếc
ơi con chim chiền chiện
hót chi mà vang lừng
từng giọt long lanh rơi
tôi đưa tay tôi hứng
mùa xuân người cầm súng
lộc giắt đầy quanh lưng
mùa xuân người ra đồng
lộc trải dài nương mạ
tất cả như hối hả
tất cả như xôn xao
đất nước bốn nghìn năm
vất vả và gian lao
đất nước như vì sao
cứ đi lên phía trước
ta làm con chim hót
ta làm một cành hoa
ta nhập vào hòa ca
một nốt trầm xao xuyến
một mùa xuân nho nhỏ
lặng lẽ dâng cho đời
dù là tuổi hai mươi
dù là khi tóc bạc
mùa xuân ta xin hát
câu nam ai nam bình
nước non ngàn dặm mình
nước non ngàn dặm tình
nhịp phách tiền đất huế
tiếng gà trưa
trên đường hành quân xa
dừng chân bên xóm nhỏ
tiếng gà ai nhảy ổ
cục cục tác cục ta
nghe xao động nắng trưa
nghe bàn chân đỡ mỏi
nghe gọi về tuổi thơ
tiếng gà trưa
ổ rơm hồng những trứng
này con gà mái mơ
khắp mình hoa đốm trắng
này con gà mái vàng
lông óng như màu nắng
tiếng gà trưa
có tiếng bà vẫn mắng
gà đẻ mà mày nhìn
rồi sau này lang mặt
cháu về lấy gương soi
lòng dại thơ lo lắng
tiếng gà trưa
tay bà khum soi trứng
dành từng quả chắt chiu
cho con gà mái ấp
cứ hàng năm hàng năm
khi gió mùa đông tới
bà lo đàn gà toi
mong trời đừng sương muối
để cuối năm bán gà
cháu được quần áo mới
ôi cái quần chéo go
ống rộng dài quét đất
cái áo cánh chúc bâu
đi qua nghe sột soạt
tiếng gà trưa
mang bao nhiêu hạnh phúc
đêm cháu về nằm mơ
giấc ngủ hồng những trứng
cháu chiến đấu hôm nay
vì lòng yêu tổ quốc
vì xóm làng thân thuộc
bà ơi cũng vì bà
vì tiếng gà cục tác
ổ trứng hồng tuổi thơ
nhớ rừng
gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ
giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
nay sa xơ bị nhục nhằn tù hãm
để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi
chịu ngang bầy cùng lũ gấu dở hơi
với cặp báo chuồng bên vô tư lự
ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
thủa tung hoành hống hách những ngày xưa
nhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây già
với tiếng gió gào ngàn với giọng nguồn hét núi
với khi thét khúc trường ca dữ dội
ta bước chân dõng dạc đường hoàng
lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
vờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắc
trong hang tối mắt thần khi đã quắc
là khiến cho mọi vật đều im hơi
ta biết ta chúa tể của muôn loài
giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi
nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
ta say mồi đứng uống ánh trăng soi
đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới
đâu những bình minh cây xanh nắng gội
tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng
đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
ta đợi chết mảnh đời gay gắt
để ta chiếm lấy riêng phần bí mật
than ôi thời oanh liệt nay còn đâu
nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
ghét những cảnh không đời nào thay đổi
những cảnh sửa sang tầm thường giả dối
hoa chăm cỏ xén lối phẳng cây trồng
dải nước đen giả suối chẳng thông dòng
len dưới nách những mô gò thấp kém
dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
của chốn ngàn năm cao cả âm u
hỡi oai linh cảnh nước non hùng vĩ
là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị
nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
nơi ta không còn được thấy bao giờ
có biết chăng những ngày ngao ngán
ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
để hồn ta phảng phất được gần ngươi
hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi
saving score / loading statistics ...