Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 8
created Mar 30th, 04:11 by Tùy Phong
0
1981 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Việt Bắc
Mình về mình có nhớ ta
Mười năm năm ấy thiết tha mặn nồng
Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn
Tiếng ai tha thiết bên cồn
Bâng khuâng trong dạ bồn chồn bước đi
Áo chàm đưa buổi phân ly
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay
Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
Mình về có nhớ chiến khu
Miếng cơm chấm muối mối thù nặng vai
Mình về rừng núi nhớ ai
Trám bùi để rụng măng mai để già
Mình đi có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đậm đà lòng son
Mình về còn nhớ núi non
Nhớ khi kháng nhật thuở còn việt minh
Mình đi mình có nhớ mình
Tân trào hồng thái mái đình cây đa
Ta với mình mình với ta
Lòng ra sau trước mặn mà đinh ninh
Mình đi mình lại nhớ mình
Nguồn bao nhiêu tước nhớ mình bấy nhiêu
Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi thia sông đáy suối lê vơi đầy
Ta đi ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi
Thương nhau chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa chăn sui đắp cùng
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
Nhớ sao lớp học I tờ
Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa
Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèn cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung
Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che bộ đội rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng
Ai về ai có nhớ không
Ta về ta nhớ phủ thông đèo giàng
Nhớ sông lô nhớ phố ràng
Nhớ từ cao lạng nhớ sang nhị hà
Những đường việt bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
Dân công đỏ đuốc từng đoàn
Bước chân nát đá muôn tàn lửa bay
Nghìn đêm thăm thẳm sương dày
Đèn pha bật sáng như ngày mai lên
Tin vui chiến thắng trăm miền
Hòa bình tây bắc điện biên vui về
Vui từ đồng tháp an khê
Vui lên việt bắc đèo de núi hồng
Ai về ai có nhớ không
Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang
Nắng trưa rực rỡ sao vàng
Trung ương chính phủ luận bàn việc công
Điều quân chiến dịch thu đông
Nông thôn phát động giao thông mở đường
Giữ đê phòng hạn thu lương
Gửi dao miền ngược thêm trường các khu
ở đâu u ám quân thù
Nhìn lên việt bắc cụ hồ sáng soi
ở đâu đau đớn giống nòi
Trông về việt bắc mà nuôi chí bền
Mười năm năm ấy ai quên
Quê hương cách mạng dựng lên cộng hòa
Mình về mình lại nhớ ta
Mái đình hồng thái cây đa tân traò
Nước trôi nước có về nguồn
Mây đi mây có cùng non trở về
Mình về ta gửi về quê
Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
Nâu này nhuộm áo không phai
Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
Trâu về xanh lại thái bình
Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi
Nước trôi lòng suối chẳng trôi
Mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Chàm nâu thêm đậm phấn son chẳng nhòa
Nứa mai mình gửi quê nhà
Nước non đâu cũng là ta với mình
Thái bình đồng lại tươi xanh
Phên nhà lại ấm mái đình lại vui
Mình về thành thị xa xôi
Nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng
Phố đông còn nhớ bản làng
Sáng đèn còn nhớ mảnh trăng giữa rừng
Mình đi ta hỏi thăm chừng
Bao giờ việt bắc tưng bừng thêm vui
Đường về đây đó gần thôi
Hôm nay rời bản về nơi thị thành
Nhà cao chẳng khuất non xanh
Phố đông càng giục chân nhanh bước đường
Ngày mai về lại thôn hương
Rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
Than phấn mễ thiếc cao bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời
Mái trường ngói mới đỏ tươi
Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
Muối thái bình ngược hà giang
Cày bừa đông xuất mía đường tỉnh thanh
Ai về mua vại hương canh
Ai lên mình gửi cho anh với nàng
Chiếu nga sơn gạch bát tràng
Vải tơ nam định lụa hàng hà đông
Áo em thêu biếc chỉ hồng
Mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
Còn non còn nước còn trời
Bác hồ thêm khỏe cuộc đời càng vui
Mình về nhớ bác đường xuôi
Thưa giùm việt bắc không nguôi nhớ người
Nhớ ông cụ mắt sáng ngời
Áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường
Nhớ người những sáng tinh sương
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
Nhớ chân người bước lên đèo
Người đi rừng núi trông theo bóng người
Lòng ta ơn đảng đời đời
Ngược xuôi đôi mặt một lời song song
Ngàn năm xưa nước non hồng
Còn đây ơn đảng nối dòng dài lâu
Ngàn năm non nước mai sau
Đời đời ơn đảng càng sâu càng nồng
Cầm tay nhau hát vui chung
Hôm sau mình nhé hát cùng thủ đô
Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm
Bầm ơi có rét không bầm
Heo heo gió núi lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn tay cấy mạ non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy lần
Mưa phùn áo ướt tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt thương bần bấy nhiêu
Bầm ơi sớm sớm chiều chiều
Thương con bầm chớ lo nhiều bầm nghe
Con đi trăm núi ngàn khe
Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
Con đi đánh giặc mười năm
Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi
Con ra tiền tuyến xa xôi
Yêu bầm yêu nước cả đôi mẹ hiền
Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
Bầm của con mẹ vệ quốc quân
Con đi xa cũng như gần
Anh em đồng chí quây quần là con
Bầm yêu con yêu luôn đồng chí
Bầm quý con bầm quý anh em
Bầm ơi liền khúc ruột mềm
Có con có mẹ có thêm đồng bào
Con đi mỗi bước gian lao
Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm
Bao bà cụ từ tâm như mẹ
Yêu quý con như đẻ con ra
Cho con nào áo nào quà
Cho con củi sưởi cho nhà con ngơi
con đi con lớn lên rồi
Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con
Nhớ con bầm nhé đường buồn
Giặc tan con lại sớm hôm cùng bầm
Mẹ già tóc bạc hoa râm
Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con
Ly quê trên súng thần công
Xinh xinh như một tiên đồng bồng lai
Trăng khuya len xuống rừng dài
Đường non thăm thẳm đá gài lô nhô
Hồng quân mê mải sông hồ
Đêm nay tạm nghỉ bên bờ suối reo
Đêm nay như những chiều chiều
Đôi con chim đứng lưng đèo ngẩn ngơ
Ly quê nâng ống tre tơ
Thổi bài quốc tế dưới cờ hồng quân
Hông quân bên suối xoa chân
Chân rơm rớm máu hồng quân không giầy
Ra đi từ ấy giang tây
Nước non vạn lý đêm ngày trường chinh
Quản chi lên thác xuống ghềnh
Môi vầng cờ đỏ đinh ninh lời thề
can trường trải với sơn khê
bước đi đã hẹn ngày về thành công
sáo kêu vi vút trên không
sáo kêu dìu dặt bên lòng hồng quân
sáo kêu réo rắt xa gần
sáo kêu giục giã bước chân quân hồng
ly quê trên súng thần công
nghe con chim hót trong lồng tim xanh
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa quảng bình
Mẹ rằng quê mẹ bảo ninh
Mênh mông sóng biển lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ một thời xuân qua
Lấy chồng cũng khổ con ra
Tám lần đẻ mấy lần sa tội tình
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa
Bây chờ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng thuyền ra thuyền vào
Bây chừ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng lòng nào chẳng xuân
Ông nhà theo bạn xuất quân
Tui may cũng được vô chân sẵn sàng
Một tay lái chiếc đò ngang
Bến sông nhật lệ quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng mỹ này ta chẳng thua
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung trắng bờ
Gan chi gan rứa mẹ nờ
Mẹ rằng cứu nước mình chờ chi ai
Chẳng bằng con gái con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò
Ghé tai mẹ hỏi tò mò
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo
Mẹ cười nói cứng phải xiêu
Ra khơi ông còn dám tui chẳng liều bằng ông
Nghe ra ông cũng vui lòng
Tui đi còn chay ra sông dặn dò
Coi chừng sóng lớn gió to
Màn xanh đây mụ đắp cho kín mình
Vui sao câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát quảng bình cũng say
Tưởng đâu quên mất thơ rồi
Tạm yên chút việc lại ngồi với thơ
Mùa đông hết tự bao giờ
Mải mê ngày tháng ai ngờ đã xuân
Đường dài chưa lúc dừng chân
Ba mươi năm lẻ gian truân dạn dày
Dập dồn gió bắc gió tây
Sóng to biển cả một tay chống chèo
Mười năm năm ấy thân kiều
Lênh đênh mệnh bạc tình yêu khôn đầy
Nghĩ mình phận rủi duyên may
Qua phong trần lại càng say lòng người
Nước non càng đẹp càng tươi
Sức xuân như tuổi hai mươi mặn nồng
Dù ai quay hướng đổi dòng
Con thuyền ta với cờ hồng cứ đi
Vẫn là ta đó những khi
Đầu voi ra trận cứu nguy giống nòi
Vẫn là ta đó giữa trời
Long lanh một chiếc gương soi nhân tình
Bốn nghìn năm bước trường chinh
Vẫn ung dung cuộc hành trình hôm nay
Mặc ai lòng dạ đổi thay
Việt nam vẫn trái tim này nguyên trinh
Phút giây thơ chuyện với mình
Trông ra mây nước bồng bềnh hồ tây
Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ám sao rạo rực chim bay lên đường
Mình về mình có nhớ ta
Mười năm năm ấy thiết tha mặn nồng
Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn
Tiếng ai tha thiết bên cồn
Bâng khuâng trong dạ bồn chồn bước đi
Áo chàm đưa buổi phân ly
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay
Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
Mình về có nhớ chiến khu
Miếng cơm chấm muối mối thù nặng vai
Mình về rừng núi nhớ ai
Trám bùi để rụng măng mai để già
Mình đi có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đậm đà lòng son
Mình về còn nhớ núi non
Nhớ khi kháng nhật thuở còn việt minh
Mình đi mình có nhớ mình
Tân trào hồng thái mái đình cây đa
Ta với mình mình với ta
Lòng ra sau trước mặn mà đinh ninh
Mình đi mình lại nhớ mình
Nguồn bao nhiêu tước nhớ mình bấy nhiêu
Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi thia sông đáy suối lê vơi đầy
Ta đi ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi
Thương nhau chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa chăn sui đắp cùng
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
Nhớ sao lớp học I tờ
Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa
Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèn cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung
Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che bộ đội rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng
Ai về ai có nhớ không
Ta về ta nhớ phủ thông đèo giàng
Nhớ sông lô nhớ phố ràng
Nhớ từ cao lạng nhớ sang nhị hà
Những đường việt bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
Dân công đỏ đuốc từng đoàn
Bước chân nát đá muôn tàn lửa bay
Nghìn đêm thăm thẳm sương dày
Đèn pha bật sáng như ngày mai lên
Tin vui chiến thắng trăm miền
Hòa bình tây bắc điện biên vui về
Vui từ đồng tháp an khê
Vui lên việt bắc đèo de núi hồng
Ai về ai có nhớ không
Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang
Nắng trưa rực rỡ sao vàng
Trung ương chính phủ luận bàn việc công
Điều quân chiến dịch thu đông
Nông thôn phát động giao thông mở đường
Giữ đê phòng hạn thu lương
Gửi dao miền ngược thêm trường các khu
ở đâu u ám quân thù
Nhìn lên việt bắc cụ hồ sáng soi
ở đâu đau đớn giống nòi
Trông về việt bắc mà nuôi chí bền
Mười năm năm ấy ai quên
Quê hương cách mạng dựng lên cộng hòa
Mình về mình lại nhớ ta
Mái đình hồng thái cây đa tân traò
Nước trôi nước có về nguồn
Mây đi mây có cùng non trở về
Mình về ta gửi về quê
Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
Nâu này nhuộm áo không phai
Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
Trâu về xanh lại thái bình
Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi
Nước trôi lòng suối chẳng trôi
Mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Chàm nâu thêm đậm phấn son chẳng nhòa
Nứa mai mình gửi quê nhà
Nước non đâu cũng là ta với mình
Thái bình đồng lại tươi xanh
Phên nhà lại ấm mái đình lại vui
Mình về thành thị xa xôi
Nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng
Phố đông còn nhớ bản làng
Sáng đèn còn nhớ mảnh trăng giữa rừng
Mình đi ta hỏi thăm chừng
Bao giờ việt bắc tưng bừng thêm vui
Đường về đây đó gần thôi
Hôm nay rời bản về nơi thị thành
Nhà cao chẳng khuất non xanh
Phố đông càng giục chân nhanh bước đường
Ngày mai về lại thôn hương
Rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
Than phấn mễ thiếc cao bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời
Mái trường ngói mới đỏ tươi
Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
Muối thái bình ngược hà giang
Cày bừa đông xuất mía đường tỉnh thanh
Ai về mua vại hương canh
Ai lên mình gửi cho anh với nàng
Chiếu nga sơn gạch bát tràng
Vải tơ nam định lụa hàng hà đông
Áo em thêu biếc chỉ hồng
Mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
Còn non còn nước còn trời
Bác hồ thêm khỏe cuộc đời càng vui
Mình về nhớ bác đường xuôi
Thưa giùm việt bắc không nguôi nhớ người
Nhớ ông cụ mắt sáng ngời
Áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường
Nhớ người những sáng tinh sương
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
Nhớ chân người bước lên đèo
Người đi rừng núi trông theo bóng người
Lòng ta ơn đảng đời đời
Ngược xuôi đôi mặt một lời song song
Ngàn năm xưa nước non hồng
Còn đây ơn đảng nối dòng dài lâu
Ngàn năm non nước mai sau
Đời đời ơn đảng càng sâu càng nồng
Cầm tay nhau hát vui chung
Hôm sau mình nhé hát cùng thủ đô
Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm
Bầm ơi có rét không bầm
Heo heo gió núi lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn tay cấy mạ non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy lần
Mưa phùn áo ướt tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt thương bần bấy nhiêu
Bầm ơi sớm sớm chiều chiều
Thương con bầm chớ lo nhiều bầm nghe
Con đi trăm núi ngàn khe
Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
Con đi đánh giặc mười năm
Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi
Con ra tiền tuyến xa xôi
Yêu bầm yêu nước cả đôi mẹ hiền
Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
Bầm của con mẹ vệ quốc quân
Con đi xa cũng như gần
Anh em đồng chí quây quần là con
Bầm yêu con yêu luôn đồng chí
Bầm quý con bầm quý anh em
Bầm ơi liền khúc ruột mềm
Có con có mẹ có thêm đồng bào
Con đi mỗi bước gian lao
Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm
Bao bà cụ từ tâm như mẹ
Yêu quý con như đẻ con ra
Cho con nào áo nào quà
Cho con củi sưởi cho nhà con ngơi
con đi con lớn lên rồi
Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con
Nhớ con bầm nhé đường buồn
Giặc tan con lại sớm hôm cùng bầm
Mẹ già tóc bạc hoa râm
Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con
Ly quê trên súng thần công
Xinh xinh như một tiên đồng bồng lai
Trăng khuya len xuống rừng dài
Đường non thăm thẳm đá gài lô nhô
Hồng quân mê mải sông hồ
Đêm nay tạm nghỉ bên bờ suối reo
Đêm nay như những chiều chiều
Đôi con chim đứng lưng đèo ngẩn ngơ
Ly quê nâng ống tre tơ
Thổi bài quốc tế dưới cờ hồng quân
Hông quân bên suối xoa chân
Chân rơm rớm máu hồng quân không giầy
Ra đi từ ấy giang tây
Nước non vạn lý đêm ngày trường chinh
Quản chi lên thác xuống ghềnh
Môi vầng cờ đỏ đinh ninh lời thề
can trường trải với sơn khê
bước đi đã hẹn ngày về thành công
sáo kêu vi vút trên không
sáo kêu dìu dặt bên lòng hồng quân
sáo kêu réo rắt xa gần
sáo kêu giục giã bước chân quân hồng
ly quê trên súng thần công
nghe con chim hót trong lồng tim xanh
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa quảng bình
Mẹ rằng quê mẹ bảo ninh
Mênh mông sóng biển lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ một thời xuân qua
Lấy chồng cũng khổ con ra
Tám lần đẻ mấy lần sa tội tình
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa
Bây chờ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng thuyền ra thuyền vào
Bây chừ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng lòng nào chẳng xuân
Ông nhà theo bạn xuất quân
Tui may cũng được vô chân sẵn sàng
Một tay lái chiếc đò ngang
Bến sông nhật lệ quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng mỹ này ta chẳng thua
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung trắng bờ
Gan chi gan rứa mẹ nờ
Mẹ rằng cứu nước mình chờ chi ai
Chẳng bằng con gái con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò
Ghé tai mẹ hỏi tò mò
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo
Mẹ cười nói cứng phải xiêu
Ra khơi ông còn dám tui chẳng liều bằng ông
Nghe ra ông cũng vui lòng
Tui đi còn chay ra sông dặn dò
Coi chừng sóng lớn gió to
Màn xanh đây mụ đắp cho kín mình
Vui sao câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát quảng bình cũng say
Tưởng đâu quên mất thơ rồi
Tạm yên chút việc lại ngồi với thơ
Mùa đông hết tự bao giờ
Mải mê ngày tháng ai ngờ đã xuân
Đường dài chưa lúc dừng chân
Ba mươi năm lẻ gian truân dạn dày
Dập dồn gió bắc gió tây
Sóng to biển cả một tay chống chèo
Mười năm năm ấy thân kiều
Lênh đênh mệnh bạc tình yêu khôn đầy
Nghĩ mình phận rủi duyên may
Qua phong trần lại càng say lòng người
Nước non càng đẹp càng tươi
Sức xuân như tuổi hai mươi mặn nồng
Dù ai quay hướng đổi dòng
Con thuyền ta với cờ hồng cứ đi
Vẫn là ta đó những khi
Đầu voi ra trận cứu nguy giống nòi
Vẫn là ta đó giữa trời
Long lanh một chiếc gương soi nhân tình
Bốn nghìn năm bước trường chinh
Vẫn ung dung cuộc hành trình hôm nay
Mặc ai lòng dạ đổi thay
Việt nam vẫn trái tim này nguyên trinh
Phút giây thơ chuyện với mình
Trông ra mây nước bồng bềnh hồ tây
Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ám sao rạo rực chim bay lên đường
saving score / loading statistics ...