Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 5
created Mar 30th, 04:07 by Tùy Phong
0
1437 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
em sẽ kể anh nghe
chuyện con thuyền và biển
từ ngày nào chẳng biết
thuyền nghe lời biển khơi
cánh hải âu sóng biếc
đưa thuyền đi muôn nơi
lòng thuyền nhiều khát vọng
và tình biển bao la
thuyền đi hoài không mỏi
biển vẫn xa còn xa
những đêm trăng hiền từ
biển như cô gái nhỏ
thầm thì gửi tâm thư
quanh mạn thuyền sóng vỗ
cũng có khi vô cớ
biển ào ạt xô thuyền
vì tình yêu muôn thuở
có bao giờ đứng yên
chỉ có thuyền mới hiểu
biển mênh mông nhường nào
chỉ có biển mới biết
thuyền đi đâu về đâu
những ngày không gặp nhau
biển bạc đầu thương nhớ
những ngày không gặp nhau
lòng thuyền đau rạn vỡ
nếu từ giã thuyền rồi
biển chỉ còn sóng gió
nếu phải cách xa anh
em chỉ còn bão tố
dữ dội và dịu êm
ồn ào và lặng lẽ
sông không hiểu nổi mình
sóng tìm ra tận bể
ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế
nỗi khát vọng tình yêu
bồi hồi trong ngực trẻ
trước muôn trùng sóng bể
em nghĩ về anh em
em nghĩ về biển lớn
từ nơi nào sóng lên
sóng bắt đầu từ gió
gió bắt đầu từ đâu
em cũng không biết nữa
khi nào ta yêu nhau
con sóng dưới lòng sâu
con sóng trên mặt nước
ôi con sóng nhớ bờ
ngày đêm không ngủ được
lòng em nhớ đến anh
cả trong mơ còn thức
dẫu xuôi về phương bắc
dẫu ngược về phương nam
nơi nào em cũng nghĩ
hướng về anh một phương
ở ngoài kia đại dương
trăm nghìn con sóng đó
con nào chẳng tới bờ
dù muôn vời cách trở
cuộc đời tuy dài thế
năm tháng vẫn đi qua
như biển kia dẫu rộng
mây vẫn bay về xa
làm sao được tan ra
thành trăm con sóng nhỏ
giữa biển lớn tình yêu
để ngàn năm còn vỗ
thị trấn nào anh đến chiều nay
mảnh tường vắng mùa đông giá rét
dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
xóm làng nào anh sẽ đi qua
những đồng lúa vườn cây bờ bãi
dẫu em biết rằng anh trở lại
ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh
thời gian trôi theo cánh cửa một mình
hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
một con đường vời vợi núi cùng sông
gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
chỉ lá rụng dạt dào lối phố
dẫu em biết rằng anh anh cũng nhớ
nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên
cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơ
không gian xao xuyến chuyển sang mùa
tên mình ai gọi sau vòm lá
lối cũ em về nay đã thu
mây trắng bay đi cùng với gió
lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
đắng cay gửi lại bao mùa cũ
thơ viết đôi dòng theo gió xa
khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
áo em sơ ý cỏ găm đầy
lời yêu mỏng mảnh như màu khói
ai biết lòng anh có đổi thay
sân ga chiều em đi
mênh mang màu nắng nhạt
bụi bay đầy ba lô
bụi cay xè con mắt
sân ga chiều em đi
gạch dưới sân im lặng
bóng anh in thành tàu
tóc anh xòa ngang trán
sân ga chiều em đi
bàn tay da diết nắm
vừa thoáng tiếng còi tàu
lòng đã nam đã bắc
anh thương nơi em qua
những phố phường nhộn nhịp
bỡ ngỡ trong ánh đèn
còn lạ người lạ tiếng
phải đâu mẹ của riêng anh
mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
mẹ tuy không đẻ không nuôi
mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
ngày xưa má mẹ cũng hồng
bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
bây giờ tóc mẹ trắng phau
để cho mái tóc trên đầu anh đen
đâu con dốc nắng đường quen
chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
thương anh thương cả bước chân
giống bàn chân mẹ tảo tần bao năm
lời ru mẹ hát thuở nào
chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
nào là hoa bưởi hoa chanh
nào câu quan họ mái đình cây đa
xin đừng bắt chước câu ca
đi về dối mẹ để mà yêu nhau
mẹ không ghét bỏ em đâu
yêu anh em đã là dâu trong nhà
em xin hát tiếp lời ca
ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
hát tình yêu của chúng mình
nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
giữa ngàn hoa cỏ núi sông
giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
chắc chiu từ những ngày xưa
mẹ sinh anh để bây giờ cho em
trường tôi kiểu cách gì đâu
không ham mái ngói chẳng cầu tương vôi
nhà tranh vách đất đủ rồi
đình quang chiếm chật được ngồi là hay
trường tôi vui giữa luống cày
bên sông bãi chợ bóng cây lưng đồi
trường tôi vui giữa biển khơi
chữ reo mặt sóng chữ ngời ghe câu
trường tôi vui giữa rừng sâu
chữ theo đuốc lửa đêm thâu tiếng người
lại đây ơi bạn mình ơi
trường tôi vang vọng rồn lời nước non
ta nghèo không mực thì son
bút tre phấn gạch bà con tạm dùng
nghiêng đầu trên tấm bảng chung
phơ phơ tóc bạc bạn cùng tóc xanh
này em này chị này anh
chen vai mà học rách lành sao đâu
I tờ mớm chữ cho nhau
Đêm nay pháo nổ giao thừa
Mà người chiến sĩ không nhà còn đi
Truông dài bãi rộng đồng khuya
Người đi như chẳng nhớ gì tết xuân
Người đi quên hết gian truân
Say mê như một dân quân trên đường
Xóm làng phảng phất quê hương
Nước non man mác tình thương mặn nồng
Song trong mưa gió lạnh lùng
Tái tê chân cũng ngại ngùng bước gieo
Nép lưng vào miếu tranh nghèo
Nao nao lòng lại mơ theo cờ hồng
Bão rơi rồi lại mưa tuôn
Bể dâng nước mặn lụt nguồn tràn sông
Hai phen nước bạc ngập đồng
Hai phen nước mắt đầy lòng héo hon
Chưa nguôi khóc mạ chết non
Ruột đau như mất đứa con đầu lòng
Lệ cay đã đổ ròng ròng
Nghẹn ngào khóc lúa đòng đòng đen thâm
Trời ơi công khó quanh năm
Bỗng tiêu tan dưới lụt ngâm mấy ngày
Cửa nhà vốn liếng lâu nay
Gió mưa một trận vụt bay cả rồi
Ngẩn ngơ trông ruộng trông trời
Khổ ơi là khổ buồn ơi là buồn
Vì ai đê vỡ nước tuôn
Để cho lụt bể lụt nguồn triền miên
Chém cha lũ giặc cường quyền
Gian tham cướp sạch của tiền dân ta
Đàn ca đú đởn xa hoa
Túi đầy chẳng chịu nhả ra một hào
Mặc ta sống với trời cao
Đê điều sụt lở bay nào biết chi
Yên vui bay cứ ngủ khì
Mặc ta với ruộng chết đi nửa người
Còn chi đâu nữa vụ mười
Mà bay cứ chực cướp nồi cơm ta
Chém cha cái lũ giặc già
Dân ta tức nước vỡ bờ rồi đây
Đói lòng không thể khoanh tay
Anh em ơi quyết phen này dậy lên
Đồng tâm đoàn kết vững bền
Đánh tan nhật pháp giành quyền tự do
Mai sau lúa mới đầy bồ
Việt nam ta mới ấm no đời đời
Hỡi anh lính gác đêm ơi
Ngoài anh đứng đó trong tôi chưa nằm
Dòm qua lỗ cửa âm thầm
Bóng anh với một tình trăm năm rồi
Đợi chi biết mặt quen lời
Tôi yêu anh với tình người khổ đau
Anh buồn thân thể lao đao
Bâng khuâng chỉ biết nhìn sao xa vời
Lại đây anh lính đêm ơi
Can chi mà để sầu rơi một mình
Lại đây đi chút nghe anh
Lại đây với bạn tâm tình một đêm
Nói đi anh hết nỗi niềm
Để chi e ấp buồn thêm héo lòng
Nói đi anh chớ ngại ngùng
Buồn anh tôi sẽ góp cùng buồn tôi
Buồn ta là cửa buồn đời
Buồn ta không chảy thành đôi lệ hèn
Buồn ta ấy lửa đương nhen
Buồn ta ấy rượu lên men say nồng
ấy nguồn thân mến cảm thông
giữa hồn uất hận giữa lòng đau thương
lại đây hỡi bạn đêm trường
chuyện con thuyền và biển
từ ngày nào chẳng biết
thuyền nghe lời biển khơi
cánh hải âu sóng biếc
đưa thuyền đi muôn nơi
lòng thuyền nhiều khát vọng
và tình biển bao la
thuyền đi hoài không mỏi
biển vẫn xa còn xa
những đêm trăng hiền từ
biển như cô gái nhỏ
thầm thì gửi tâm thư
quanh mạn thuyền sóng vỗ
cũng có khi vô cớ
biển ào ạt xô thuyền
vì tình yêu muôn thuở
có bao giờ đứng yên
chỉ có thuyền mới hiểu
biển mênh mông nhường nào
chỉ có biển mới biết
thuyền đi đâu về đâu
những ngày không gặp nhau
biển bạc đầu thương nhớ
những ngày không gặp nhau
lòng thuyền đau rạn vỡ
nếu từ giã thuyền rồi
biển chỉ còn sóng gió
nếu phải cách xa anh
em chỉ còn bão tố
dữ dội và dịu êm
ồn ào và lặng lẽ
sông không hiểu nổi mình
sóng tìm ra tận bể
ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế
nỗi khát vọng tình yêu
bồi hồi trong ngực trẻ
trước muôn trùng sóng bể
em nghĩ về anh em
em nghĩ về biển lớn
từ nơi nào sóng lên
sóng bắt đầu từ gió
gió bắt đầu từ đâu
em cũng không biết nữa
khi nào ta yêu nhau
con sóng dưới lòng sâu
con sóng trên mặt nước
ôi con sóng nhớ bờ
ngày đêm không ngủ được
lòng em nhớ đến anh
cả trong mơ còn thức
dẫu xuôi về phương bắc
dẫu ngược về phương nam
nơi nào em cũng nghĩ
hướng về anh một phương
ở ngoài kia đại dương
trăm nghìn con sóng đó
con nào chẳng tới bờ
dù muôn vời cách trở
cuộc đời tuy dài thế
năm tháng vẫn đi qua
như biển kia dẫu rộng
mây vẫn bay về xa
làm sao được tan ra
thành trăm con sóng nhỏ
giữa biển lớn tình yêu
để ngàn năm còn vỗ
thị trấn nào anh đến chiều nay
mảnh tường vắng mùa đông giá rét
dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
xóm làng nào anh sẽ đi qua
những đồng lúa vườn cây bờ bãi
dẫu em biết rằng anh trở lại
ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh
thời gian trôi theo cánh cửa một mình
hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
một con đường vời vợi núi cùng sông
gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
chỉ lá rụng dạt dào lối phố
dẫu em biết rằng anh anh cũng nhớ
nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên
cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơ
không gian xao xuyến chuyển sang mùa
tên mình ai gọi sau vòm lá
lối cũ em về nay đã thu
mây trắng bay đi cùng với gió
lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
đắng cay gửi lại bao mùa cũ
thơ viết đôi dòng theo gió xa
khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
áo em sơ ý cỏ găm đầy
lời yêu mỏng mảnh như màu khói
ai biết lòng anh có đổi thay
sân ga chiều em đi
mênh mang màu nắng nhạt
bụi bay đầy ba lô
bụi cay xè con mắt
sân ga chiều em đi
gạch dưới sân im lặng
bóng anh in thành tàu
tóc anh xòa ngang trán
sân ga chiều em đi
bàn tay da diết nắm
vừa thoáng tiếng còi tàu
lòng đã nam đã bắc
anh thương nơi em qua
những phố phường nhộn nhịp
bỡ ngỡ trong ánh đèn
còn lạ người lạ tiếng
phải đâu mẹ của riêng anh
mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
mẹ tuy không đẻ không nuôi
mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
ngày xưa má mẹ cũng hồng
bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
bây giờ tóc mẹ trắng phau
để cho mái tóc trên đầu anh đen
đâu con dốc nắng đường quen
chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
thương anh thương cả bước chân
giống bàn chân mẹ tảo tần bao năm
lời ru mẹ hát thuở nào
chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
nào là hoa bưởi hoa chanh
nào câu quan họ mái đình cây đa
xin đừng bắt chước câu ca
đi về dối mẹ để mà yêu nhau
mẹ không ghét bỏ em đâu
yêu anh em đã là dâu trong nhà
em xin hát tiếp lời ca
ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
hát tình yêu của chúng mình
nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
giữa ngàn hoa cỏ núi sông
giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
chắc chiu từ những ngày xưa
mẹ sinh anh để bây giờ cho em
trường tôi kiểu cách gì đâu
không ham mái ngói chẳng cầu tương vôi
nhà tranh vách đất đủ rồi
đình quang chiếm chật được ngồi là hay
trường tôi vui giữa luống cày
bên sông bãi chợ bóng cây lưng đồi
trường tôi vui giữa biển khơi
chữ reo mặt sóng chữ ngời ghe câu
trường tôi vui giữa rừng sâu
chữ theo đuốc lửa đêm thâu tiếng người
lại đây ơi bạn mình ơi
trường tôi vang vọng rồn lời nước non
ta nghèo không mực thì son
bút tre phấn gạch bà con tạm dùng
nghiêng đầu trên tấm bảng chung
phơ phơ tóc bạc bạn cùng tóc xanh
này em này chị này anh
chen vai mà học rách lành sao đâu
I tờ mớm chữ cho nhau
Đêm nay pháo nổ giao thừa
Mà người chiến sĩ không nhà còn đi
Truông dài bãi rộng đồng khuya
Người đi như chẳng nhớ gì tết xuân
Người đi quên hết gian truân
Say mê như một dân quân trên đường
Xóm làng phảng phất quê hương
Nước non man mác tình thương mặn nồng
Song trong mưa gió lạnh lùng
Tái tê chân cũng ngại ngùng bước gieo
Nép lưng vào miếu tranh nghèo
Nao nao lòng lại mơ theo cờ hồng
Bão rơi rồi lại mưa tuôn
Bể dâng nước mặn lụt nguồn tràn sông
Hai phen nước bạc ngập đồng
Hai phen nước mắt đầy lòng héo hon
Chưa nguôi khóc mạ chết non
Ruột đau như mất đứa con đầu lòng
Lệ cay đã đổ ròng ròng
Nghẹn ngào khóc lúa đòng đòng đen thâm
Trời ơi công khó quanh năm
Bỗng tiêu tan dưới lụt ngâm mấy ngày
Cửa nhà vốn liếng lâu nay
Gió mưa một trận vụt bay cả rồi
Ngẩn ngơ trông ruộng trông trời
Khổ ơi là khổ buồn ơi là buồn
Vì ai đê vỡ nước tuôn
Để cho lụt bể lụt nguồn triền miên
Chém cha lũ giặc cường quyền
Gian tham cướp sạch của tiền dân ta
Đàn ca đú đởn xa hoa
Túi đầy chẳng chịu nhả ra một hào
Mặc ta sống với trời cao
Đê điều sụt lở bay nào biết chi
Yên vui bay cứ ngủ khì
Mặc ta với ruộng chết đi nửa người
Còn chi đâu nữa vụ mười
Mà bay cứ chực cướp nồi cơm ta
Chém cha cái lũ giặc già
Dân ta tức nước vỡ bờ rồi đây
Đói lòng không thể khoanh tay
Anh em ơi quyết phen này dậy lên
Đồng tâm đoàn kết vững bền
Đánh tan nhật pháp giành quyền tự do
Mai sau lúa mới đầy bồ
Việt nam ta mới ấm no đời đời
Hỡi anh lính gác đêm ơi
Ngoài anh đứng đó trong tôi chưa nằm
Dòm qua lỗ cửa âm thầm
Bóng anh với một tình trăm năm rồi
Đợi chi biết mặt quen lời
Tôi yêu anh với tình người khổ đau
Anh buồn thân thể lao đao
Bâng khuâng chỉ biết nhìn sao xa vời
Lại đây anh lính đêm ơi
Can chi mà để sầu rơi một mình
Lại đây đi chút nghe anh
Lại đây với bạn tâm tình một đêm
Nói đi anh hết nỗi niềm
Để chi e ấp buồn thêm héo lòng
Nói đi anh chớ ngại ngùng
Buồn anh tôi sẽ góp cùng buồn tôi
Buồn ta là cửa buồn đời
Buồn ta không chảy thành đôi lệ hèn
Buồn ta ấy lửa đương nhen
Buồn ta ấy rượu lên men say nồng
ấy nguồn thân mến cảm thông
giữa hồn uất hận giữa lòng đau thương
lại đây hỡi bạn đêm trường
saving score / loading statistics ...