Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 3
created Mar 30th, 04:02 by Tùy Phong
0
1344 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
cánh cửa này đóng lại
cánh cửa khác mở ra
sao mà mới vấp ngã
đã hoang mang thở dài
thất bại thì làm sao
em ơi đừng sợ hãi
đời còn dài phía trước
bước tiếp đi đừng buồn
thôi đừng buồn nữa nhé
giận dỗi chi cuộc đời
đã có ngày nắng ráo
phải có ngày mưa rơi
hãy nhìn đời bằng đôi mắt xanh non
hãy để trẻ con nói cái ngon của kẹo
hãy để cho mà nói má thơm của cháu
hãy để tuổi trẻ ca ngợi tình yêu
niềm vui đâu cần đi mua
vì nó ở ngay trong chính mình
như là một sớm thình lình
nhận ra đầu ngõ mùa thu đã về
nam quốc sơn hà nam đế cư
tiệt nhiên định phận tại thiên thư
như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
sông núi nước nam vua nam ở
rành rành đã định ở sách trời
cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
chúng bay sẽ bị đánh tơi bời
đoạt sáo chương dương độ
cầm hồ cảm tử quan
thái bình tu trí lực
vạn cổ thử giang san
chương dương cướp giáo giặc
hàm tử bắt quân thù
thái bình nên gắng sức
non nước ấy ngàn thu
thôn hậu thôn tiền đạm tự yên
bán vô bán hữu tịch dương biên
bạch lộ song song phí hạ điền
hoành xóc giang sơn cáp kỉ thu
tam quân tì hổ khí thôn ngưu
nam nhi vị liễu công danh trái
tu thính nhân gian thuyết vũ hầu
quả cau nho nhỏ miếng trầu hôi
này của xuân hương mới quẹt rồi
có phải duyên nhau thì thắm lại
đừng xanh như lá bạc như vôi
thánh thót tàu tiêu mấy giọt mưa
bút thần khôn vẽ cảnh tiêu sơ
xanh om cổ thụ tròn xoe tán
trắng xóa tràng giang phẳng lặng lờ
bầu dốc giang sơn say chấp rượu
túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ
cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ
thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ
thân em vừa trắng lại vừa tròn
bảy nổi ba chìm với nước non
rắn nát mặc rầu tay kẻ nặn
mà em vẫn giữ tấm lòng son
êm ái chiều xuân tới khán đài
lâng lâng chẳng bợn chút trần ai
bốn mùa triêu mộ chuông gầm sóng
một vũng tang thương nước lộn trời
bể ái ngàn trùng khôn tát cạn
nguồn ân trăm lượng dễ khơi vơi
nào là cực lạc là đâu tá
cực lạc là đây chín rõ mười
bày đặt kìa ai khéo khéo phòm
nứt ra một lỗ hỏm hòm hom
người quen cõi phật chen chân xọc
kẻ là bầu tiên mỏi mắt dòm
giọt nước hữu tình rơi thánh thót
con thuyền vô trạo cúi lom khom
lâm tuyền quyến cả phồn hoa lại
rõ khéo trời già đến dở dom
vài hàng chữ gấm chạnh niềm châu
nghĩ tưởng năm canh nguyệt hé lầu
lá nhuộm thức lam thêm vẻ thẹn
sương pha khói biếc rộn thêm sầu
thẩn thơ trước viện nhà khoe gió
đồng vọng bên tai địch thét đâu
ướm hỏi trăng già khe khắc bấy
trêu nhau chi những sợi cơ cầu
một trái trăng thu chín mõm mòm
nảy vừng quế đỏ đỏ lòm lom
giữa in chiếc bích khuôn còn méo
ngoài khép đôi cung cánh vẫn khòm
ghét mặt kẻ trần đua xói móc
ngứa gan thằng cuội đứng lom khom
hỡi người bẻ quế rằn ai đó
đó có hằng nga ghé mắt dòm
nghìn dặm có duyên sự cũng thành
xin đừng lo lắng hết xuân xanh
tấc gang tay họa thơ không dứt
gần gũi cung dương lá vẫn lành
tên sẵn bút đề dường chĩnh chện
trống mang dùi cắp đã phanh phanh
tuy không thả lá trôi dòng ngự
khen thay con tạo khéo khôn phàm
một đố gương ra biết mấy ngàn
triền đá cỏ leo sờ rậm rạp
lạch khe nước rỉ mó lam nham
một sư đầu trọc ngồi khua mõ
hai tiểu lưng tròn đứng giữ am
đến nơi mới biết rằng thánh hóa
chồn chân mỏi gối hãy còn ham
trải mấy thu nay vẫn hãy còn
cớ sao khi khuyết lại khi tròn
hỏi con bạch thố đà bao tuổi
hỏi chị hằng nga đã mấy con
đêm tối cớ sao soi gác tía
ngày xanh còn thẹn mấy vầng tròn
năm canh lơ lửng chờ ai đó
hay còn tình riêng mấy nước non
kìa ai tỉnh kìa ai say
kìa ai ghẹo nguyệt giữa ban ngày
khoan khoan xin hãy dừng tay lại
chớ mó hang hùm nữa mất tay
ấy bao nhiêu tuổi hỡi cô mình
chị cũng xinh mà em cũng xinh
trăm vẻ như in tờ giấy trắng
ngàn năm còn mãi cánh xuân xanh
phiếu mai chăng dám đường kia nọ
bồ liễu thôi đành phận mỏng manh
có một thú vui sao chẳng vẽ
trách người thợ ấy khéo vô tình
thương thay phận gái cũng là người
nỡ bỏ xuân xanh quá nửa trời
ông nguyệt nỡ nào trêu quải mãi
chị hằng khéo nhẽ éo le thôi
hoa còn phong nhụy ong ve vãn
gió đã phải hương bướm tả tơi
quá ngán thợ trời ghê gớm bấy
xuân xanh được mấy chút thương ôi
thương ôi phận gái cũng là chồng
ghét bỏ nhau chi hỡi nguyệt ông
rồng rắm ao tù từng phận tủi
mưa gieo xuống giếng uổng lòng mong
xót thân hoa nở song lầm cát
thẹn mặt trần ai đứng giữa vòng
u hẳn tiền nhân sao đấy tá
thôi đành một kiếp thế cho xong
kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng
chém cha cái kiếp lấy chồng chung
năm chừng mười họa hay chăng chớ
một tháng đôi lần có cũng không
cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng
cầm bằng làm mướn mướn không công
nỗi này ví biết dường này nhỉ
thời trước thôi đành ở vậy xong
há dám thương đâu kẻ có chồng
thương vì một nỗi hãy còn không
thương con cuốc rũ kêu mùa hạ
thương cái bèo non giạt bể đông
thương cha mẹ nhện vương tơ lưới
thương vợ chồng ngâu cách mặt sông
ấy thương quân tử thương là thế
há dám thương đâu kẻ có chồng
hơi chị em ơi có biết không
một bên con khóc một bên chồng
bố cu lổm ngổm bò trên bụng
thằng bé hu hơ khóc dưới hông
tất cả những là thu với vén
vội vàng nào những bống cùng bông
chồng con là cái nợ như thế
hơi chị em ơi có biết không
mười hai bà mụ ghét gì nhau
đem cái xuân tình cắm ở đâu
rúc rích thây cha con chuột nhắt
vo ve mặc mẹ cái ong bầu
nào ai biết được vông hay tróc
nọ kẻ chia ra cuống mấy đầu
thôi thế thời thôi thôi cũng rảnh
trăm năm càng khỏi tiếng làm dâu
trời cánh mây mù thảm chả xanh
mưa thu sân vắng giọt buồn tanh
đầu cành cây héo châu dài vắn
trên lá tiêu vàng tiếng chậm thanh
hát dứt đê mê mơ vạn dặm
sầu giăng quạnh quẽ nỗi năm canh
vẻ mặt buồn thương vẽ chẳng thành
đang cơn nắng cực chửa mưa tè
rủ chị em ra tát nước khe
lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm
lênh đênh một ruộng bốn bờ be
xì xòm đáy nước mình nghiêng ngửa
nhấp nhổm bên ghềnh đít vắt ve
mải việc làm ăn quên cả mệt
dạng háng một lúc đã đầy phè
canh khuya văng vẳng trống canh dồn
trơ cái hồng nhan mấy nước non
chén rượu hương đưa say lại tỉnh
vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
xiên ngang mặt đất rêu từng đám
đâm toạc chân mây đá mấy chòm
ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
mảnh tình son trẻ tí con con
cánh cửa khác mở ra
sao mà mới vấp ngã
đã hoang mang thở dài
thất bại thì làm sao
em ơi đừng sợ hãi
đời còn dài phía trước
bước tiếp đi đừng buồn
thôi đừng buồn nữa nhé
giận dỗi chi cuộc đời
đã có ngày nắng ráo
phải có ngày mưa rơi
hãy nhìn đời bằng đôi mắt xanh non
hãy để trẻ con nói cái ngon của kẹo
hãy để cho mà nói má thơm của cháu
hãy để tuổi trẻ ca ngợi tình yêu
niềm vui đâu cần đi mua
vì nó ở ngay trong chính mình
như là một sớm thình lình
nhận ra đầu ngõ mùa thu đã về
nam quốc sơn hà nam đế cư
tiệt nhiên định phận tại thiên thư
như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
sông núi nước nam vua nam ở
rành rành đã định ở sách trời
cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
chúng bay sẽ bị đánh tơi bời
đoạt sáo chương dương độ
cầm hồ cảm tử quan
thái bình tu trí lực
vạn cổ thử giang san
chương dương cướp giáo giặc
hàm tử bắt quân thù
thái bình nên gắng sức
non nước ấy ngàn thu
thôn hậu thôn tiền đạm tự yên
bán vô bán hữu tịch dương biên
bạch lộ song song phí hạ điền
hoành xóc giang sơn cáp kỉ thu
tam quân tì hổ khí thôn ngưu
nam nhi vị liễu công danh trái
tu thính nhân gian thuyết vũ hầu
quả cau nho nhỏ miếng trầu hôi
này của xuân hương mới quẹt rồi
có phải duyên nhau thì thắm lại
đừng xanh như lá bạc như vôi
thánh thót tàu tiêu mấy giọt mưa
bút thần khôn vẽ cảnh tiêu sơ
xanh om cổ thụ tròn xoe tán
trắng xóa tràng giang phẳng lặng lờ
bầu dốc giang sơn say chấp rượu
túi lưng phong nguyệt nặng vì thơ
cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ
thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ
thân em vừa trắng lại vừa tròn
bảy nổi ba chìm với nước non
rắn nát mặc rầu tay kẻ nặn
mà em vẫn giữ tấm lòng son
êm ái chiều xuân tới khán đài
lâng lâng chẳng bợn chút trần ai
bốn mùa triêu mộ chuông gầm sóng
một vũng tang thương nước lộn trời
bể ái ngàn trùng khôn tát cạn
nguồn ân trăm lượng dễ khơi vơi
nào là cực lạc là đâu tá
cực lạc là đây chín rõ mười
bày đặt kìa ai khéo khéo phòm
nứt ra một lỗ hỏm hòm hom
người quen cõi phật chen chân xọc
kẻ là bầu tiên mỏi mắt dòm
giọt nước hữu tình rơi thánh thót
con thuyền vô trạo cúi lom khom
lâm tuyền quyến cả phồn hoa lại
rõ khéo trời già đến dở dom
vài hàng chữ gấm chạnh niềm châu
nghĩ tưởng năm canh nguyệt hé lầu
lá nhuộm thức lam thêm vẻ thẹn
sương pha khói biếc rộn thêm sầu
thẩn thơ trước viện nhà khoe gió
đồng vọng bên tai địch thét đâu
ướm hỏi trăng già khe khắc bấy
trêu nhau chi những sợi cơ cầu
một trái trăng thu chín mõm mòm
nảy vừng quế đỏ đỏ lòm lom
giữa in chiếc bích khuôn còn méo
ngoài khép đôi cung cánh vẫn khòm
ghét mặt kẻ trần đua xói móc
ngứa gan thằng cuội đứng lom khom
hỡi người bẻ quế rằn ai đó
đó có hằng nga ghé mắt dòm
nghìn dặm có duyên sự cũng thành
xin đừng lo lắng hết xuân xanh
tấc gang tay họa thơ không dứt
gần gũi cung dương lá vẫn lành
tên sẵn bút đề dường chĩnh chện
trống mang dùi cắp đã phanh phanh
tuy không thả lá trôi dòng ngự
khen thay con tạo khéo khôn phàm
một đố gương ra biết mấy ngàn
triền đá cỏ leo sờ rậm rạp
lạch khe nước rỉ mó lam nham
một sư đầu trọc ngồi khua mõ
hai tiểu lưng tròn đứng giữ am
đến nơi mới biết rằng thánh hóa
chồn chân mỏi gối hãy còn ham
trải mấy thu nay vẫn hãy còn
cớ sao khi khuyết lại khi tròn
hỏi con bạch thố đà bao tuổi
hỏi chị hằng nga đã mấy con
đêm tối cớ sao soi gác tía
ngày xanh còn thẹn mấy vầng tròn
năm canh lơ lửng chờ ai đó
hay còn tình riêng mấy nước non
kìa ai tỉnh kìa ai say
kìa ai ghẹo nguyệt giữa ban ngày
khoan khoan xin hãy dừng tay lại
chớ mó hang hùm nữa mất tay
ấy bao nhiêu tuổi hỡi cô mình
chị cũng xinh mà em cũng xinh
trăm vẻ như in tờ giấy trắng
ngàn năm còn mãi cánh xuân xanh
phiếu mai chăng dám đường kia nọ
bồ liễu thôi đành phận mỏng manh
có một thú vui sao chẳng vẽ
trách người thợ ấy khéo vô tình
thương thay phận gái cũng là người
nỡ bỏ xuân xanh quá nửa trời
ông nguyệt nỡ nào trêu quải mãi
chị hằng khéo nhẽ éo le thôi
hoa còn phong nhụy ong ve vãn
gió đã phải hương bướm tả tơi
quá ngán thợ trời ghê gớm bấy
xuân xanh được mấy chút thương ôi
thương ôi phận gái cũng là chồng
ghét bỏ nhau chi hỡi nguyệt ông
rồng rắm ao tù từng phận tủi
mưa gieo xuống giếng uổng lòng mong
xót thân hoa nở song lầm cát
thẹn mặt trần ai đứng giữa vòng
u hẳn tiền nhân sao đấy tá
thôi đành một kiếp thế cho xong
kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng
chém cha cái kiếp lấy chồng chung
năm chừng mười họa hay chăng chớ
một tháng đôi lần có cũng không
cố đấm ăn xôi xôi lại hỏng
cầm bằng làm mướn mướn không công
nỗi này ví biết dường này nhỉ
thời trước thôi đành ở vậy xong
há dám thương đâu kẻ có chồng
thương vì một nỗi hãy còn không
thương con cuốc rũ kêu mùa hạ
thương cái bèo non giạt bể đông
thương cha mẹ nhện vương tơ lưới
thương vợ chồng ngâu cách mặt sông
ấy thương quân tử thương là thế
há dám thương đâu kẻ có chồng
hơi chị em ơi có biết không
một bên con khóc một bên chồng
bố cu lổm ngổm bò trên bụng
thằng bé hu hơ khóc dưới hông
tất cả những là thu với vén
vội vàng nào những bống cùng bông
chồng con là cái nợ như thế
hơi chị em ơi có biết không
mười hai bà mụ ghét gì nhau
đem cái xuân tình cắm ở đâu
rúc rích thây cha con chuột nhắt
vo ve mặc mẹ cái ong bầu
nào ai biết được vông hay tróc
nọ kẻ chia ra cuống mấy đầu
thôi thế thời thôi thôi cũng rảnh
trăm năm càng khỏi tiếng làm dâu
trời cánh mây mù thảm chả xanh
mưa thu sân vắng giọt buồn tanh
đầu cành cây héo châu dài vắn
trên lá tiêu vàng tiếng chậm thanh
hát dứt đê mê mơ vạn dặm
sầu giăng quạnh quẽ nỗi năm canh
vẻ mặt buồn thương vẽ chẳng thành
đang cơn nắng cực chửa mưa tè
rủ chị em ra tát nước khe
lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm
lênh đênh một ruộng bốn bờ be
xì xòm đáy nước mình nghiêng ngửa
nhấp nhổm bên ghềnh đít vắt ve
mải việc làm ăn quên cả mệt
dạng háng một lúc đã đầy phè
canh khuya văng vẳng trống canh dồn
trơ cái hồng nhan mấy nước non
chén rượu hương đưa say lại tỉnh
vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
xiên ngang mặt đất rêu từng đám
đâm toạc chân mây đá mấy chòm
ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
mảnh tình son trẻ tí con con
saving score / loading statistics ...