Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 2
created Mar 30th, 04:00 by Tùy Phong
1
2023 words
2 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tình ca
Khi hát lên tiếng ca gởi về người yêu quê ta
Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba
Em ơi nghe lời trái tim vọng ra
Rung trong không gian mặt biển sôi ầm vang
Qua núi biếc chập chùng xa xa
Qua bóng mây che mờ quê ta
Tiếng ca đời đời chung thủy thiết tha
Em có nghe tiếng ca chứa đựng hận thù sâu xa
Đã biến tình đôi ta thành những ánh sao tỏa sáng
Vượt băng băng qua đêm tối tìm hương hoa
Bến nước cửu long còn đó em ơi
Bãi lúa nương dâu còn mãi muôn đời
Là còn duyên tình ta thắm trong tiếng ca không thể xóa nhòa
Khát vọng tuổi trẻ
Đường dài tương lai quê hương đang gọi mời
Tuổi trẻ hôm nay chúng ta xây đời mới
Dù lên rừng hay xuống biển
Vượt bão giông vượt gian khổ
Tuổi trẻ kề vai chúng ta xây đời mới
Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta
Mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay
Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay
bóng phù hoa
thoáng nao lòng sương khuya vắng lặng
buông lơi vỡ tan một bóng hình
hạt ngọc dần buông rơi trên khóe mắt
tiếc trâm hoa vàng nổi trôi hoàng giang
đoạn trường tình ta giờ như giấc chiêm bao
hoài thương nhớ thôn làng
nhờ chim đậu cành nam
phù hoa một kiếp trông chồng
chàng mang nặng chí tang bồng
ngàn đêm gối chăn lạnh lùng đợi mong
nằm mơ ngày tháng tương phùng
sao ngang trái một bóng hình
hạt ngọc dần buông rơi trên khóe mắt
tiếc trâm hoa vàng nổi trôi hoàng giang
đoạn trường tình ta giờ như giấc chiêm bao
phù hoa một kiếp trông chồng
ngờ đâu cách xa muôn trùng chang mang
cho em
tiếng mưa rơi vẫn âm thầm
trong đêm dường như quạnh hiu
trôi về đâu giấc mơ cuối trời
có giấc mơ em mong chờ
một ngày mai bao nắng ấm
đến bên đời hé môi cười
tìm trong những ngày xanh
những đêm vắng mình em mà thôi
ai nào đâu biết chăng em buồn
niềm hạnh phúc về ngày tươi sáng
có em bên đời chăng
vẫn mong chờ dù là phút giây
đêm ngày qua giấc mơ bình yên
mãi mong một tình yêu rồi sẽ tìm thấy
mình trong ước mơ nhỏ nhoi
có bao giờ bình minh với em
khi ngày qua trời không buông nắng
niềm hạnh phúc xa vời vẫn âm thầm
tìm trong những giấc mơ đêm về
mưa còn rơi bên đời em
xóa tan đi bao
duyên phận
phận là con gái chưa một lần yêu ai
nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài
cảnh nhà neo đơn bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn
thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên
lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền
lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến
sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên
chưa yêu lần nào biết ra làm sao
biết trong tình yêu như thế nào
sông sâu là bao nào đo được đâu
lòng người ta ai biết có dài lâu
qua bao thời gian sống trong bình an
lỡ yêu người ta gieo trái ngang
nông sâu tùy sông làm sao mà trông
chữa đỗ bến biết nơi nào đục trong
rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên
một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền
bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn
thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng
dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng
bước qua dòng sông hỏi từng con sóng
đời người con gái không muốn yêu ai được không
về đâu mái tóc người thương
hồn nỡ sa vào đôi mắt em
chiều nao xõa tóc ngồi bên thềm
thầm ước nhưng nào đâu dám nói
khép tâm thư lại thôi
đường hoa vẫn chưa mở lối
đời lắm phong trần tay trắng tay
trời đông ngại gió lùa vai gầy
lầu kín trăng về không lối chiếu
gác cao ngăn niềm yêu
thì thôi mơ ước chi nhiều
bên nhau sao tình xa vạn lý cách biệt mấy sơn khê
ngày đi mắt em xanh biển sâu mắt tôi rưng rưng sầu
lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu
đường phố muôn màu sao thiếu em
về đâu làn tóc xõa bên rèm
lầu vắng không người song khép kín
nhớ em tôi gọi tên chỉ nghe lá rơi bên thềm
nối vòng tay lớn
rừng núi dang tay nối lại biển xa
ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
mặt đất bao la anh em ta về
gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
bàn tay ta nắm nối tròn một vòng việt nam
cờ nói gió đêm vui nối ngày
giòng máu nối con tim đồng loại
dựng tình người trong ngày mới
thành phố nối thôn xa vời vợi
người chết nối linh thiêng vào đời
và nụ cười nối trên môi
từ bắc vô nam nối liền nắm tay
ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo
từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh
trách ai vô tình
bạn tình ơi dẫu gì cũng xa nhau rồi
dòng sông nước chảy chảy con thuyền sóng đưa xa bờ
tại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôi
ai đã quên ta mà cớ sao ta còn thương
trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta
bậu mình ơi ví dầu lỡ xa nhau rồi
dù bao trắc trở xin người chớ quên câu thề
chuyện tình xưa dù sao đi nữa vẫn là giấc mơ
gửi ấm con tim để tháng năm thôi lạnh căm
nếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chung lối
nếu chưa không hẹn bây giờ không làm khổ nhau
trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta
người thầy
người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy
để em đến bên bờ ước mơ
rồi năm tháng sông dài gió mưa
cánh hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa
người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
chiều trên phố bao người đón đưa
dòng sông vắng bây giờ gió mưa
cát bụi
hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
để một mai vươn hình hài lớn dậy
ôi cát bụi tuyệt vời
mặt trời soi một kiếp rong chơi
hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
để một mai tôi về làm cát bụi
ôi cát bụi mệt nhoài
tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
bao nhiêu năm làm kiếp con người
chợt một chiều tóc trắng như vôi
lá úa trên cao rụng đầy
xho trăm năm vào chết một ngày
mặt trời nào soi sáng tim tôi
để tình yêu xay mòn thành đá cuội
xin úp mặt bùi ngùi
từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
cụm rừng nào lá xác xơ cây
từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
ôi cát bụi phận này
vết mực nào xóa bỏ không hay
nhật ký của mẹ
bao ngày mẹ ngóng bao ngày mẹ trông bao ngày mẹ mong con chào đời
ấp trong đáy lòng có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần
mẹ chợt tỉnh giấc và mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần
tiếng con khóc òa mắt mẹ lệ nhòa cảm ơn vì con đến bên mẹ
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con nhất đời
ngắm con ngoan nằm trong nôi mắt xoe tròn ôi bé cưng
nhìn cha con cha đang rất vui giọt nước mắt lăn trên khóe môi
con hãy nhìn kìa cha đang khóc vì con
một ngày tỉnh giấc rồi mẹ chợt nghe vụng về con nói câu mẹ ơi
chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ khiến tim mẹ vui như vỡ òa
đây là mặt đất đây là trời cao đây là nơi đã sinh ra con
bước chân bé nhỏ bước đi theo cha dấu chân đầu tiên trên đường đời
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con biết bao
hãy cứ đi mẹ bên con dõi theo con từng bước chân
ngày mai sau khi con lớn khôn đường đời không như con ước mơ
hãy đứng lên và vững bước trên đường xa
ngày đầu đến lớp mẹ cùng con đi ngập ngừng con bước sau lưng mẹ
tiếng ve cuối hè hát vang đón chào ánh mặt trời soi con đến trường
ngày ngày đến lớp dần dần con quen bạn bè thầy cô yêu thương con
bé con của mẹ vẫn luôn chăm ngoan khiến cho mẹ vui mãi trong lòng
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con rất nhiều
những khuya ôn bài con thức xót xa tim mẹ biết bao
từng kỳ thi nối tiếp nhau tuổi thơ con trôi qua rất mau
ước chi con mẹ mai sau sẽ thành công
một ngày mẹ thấy con cười vu vơ nụ hồng con giấu trong ngăn bàn
lá thư viết vội có tên rất lạ chắc là người con thương rất nhiều
một ngày mẹ thấy con buồn vu vơ cánh hồng vẫn ở trong ngăn bàn
lá đâu đã vàng hoa đâu đã tàn cớ sao nhìn con úa thu sang
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con rất nhiều
những kỉ niệm lần đầu yêu suột một đời đâu dễ quên
vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con và sau cơn mưa nắng sẽ trong
sẽ có một người yêu con hơn mẹ yêu
một ngày con lớn một ngày con khôn một ngày con phải đi xa mẹ
bước chân vững vàng khó khăn chẳng màng biển rộng trời cao con vẫy vùng
một ngày chợt nắng một ngày chợt mưa lòng mẹ chợt nhớ con vô bờ
nhớ sao dáng hình nhớ sao nụ cười nhớ con từng giây phút cuộc đời
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con nhất đời
ở nơi phương trời xa xôi hãy yên tâm mẹ vẫn vui
từng dòng thư ôm bao nhớ thương mẹ nhờ mây mang theo đến con
chúc con yêu được hạnh phúc mãi bình an
bao ngày mẹ ngóng bao ngày mẹ trông bao ngày mẹ mong con quay về
ấp trong giấc mộng nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên bên dáng mẹ
mẹ chợt tỉnh giấc và mẹ nhìn thấy con mẹ vẫn bé như thiên thần
thấy con khóc òa mắt mẹ lệ nhòa cảm ơn vì con đến bên mẹ
làng tôi
làng tôi sau lũy tre mờ xa
tình quê yêu thương những nếp nhà
làng tôi yên ấm boa ngày qua nhưng chiều đàn em vui hòa ca
làng tôi bát ngát cánh đồng mỗi khi thu sang nắng vàng bông lúa chín
làng mạc vui sống êm đềm
người nông dân hăng hái tăng gia cho đời no
nhưng ngày nào quân cướp tràn sang qua đốt phá tan hoang quê nhà tôi xơ xác
có những người chiến sĩ xa quê hương súng bên mình cùng tiến bước lên đường
có những chiều đoàn du kích quân về
trong đêm khuya rộn ràng nghe tiếng bước
Khi hát lên tiếng ca gởi về người yêu quê ta
Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba
Em ơi nghe lời trái tim vọng ra
Rung trong không gian mặt biển sôi ầm vang
Qua núi biếc chập chùng xa xa
Qua bóng mây che mờ quê ta
Tiếng ca đời đời chung thủy thiết tha
Em có nghe tiếng ca chứa đựng hận thù sâu xa
Đã biến tình đôi ta thành những ánh sao tỏa sáng
Vượt băng băng qua đêm tối tìm hương hoa
Bến nước cửu long còn đó em ơi
Bãi lúa nương dâu còn mãi muôn đời
Là còn duyên tình ta thắm trong tiếng ca không thể xóa nhòa
Khát vọng tuổi trẻ
Đường dài tương lai quê hương đang gọi mời
Tuổi trẻ hôm nay chúng ta xây đời mới
Dù lên rừng hay xuống biển
Vượt bão giông vượt gian khổ
Tuổi trẻ kề vai chúng ta xây đời mới
Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta
Mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay
Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay
bóng phù hoa
thoáng nao lòng sương khuya vắng lặng
buông lơi vỡ tan một bóng hình
hạt ngọc dần buông rơi trên khóe mắt
tiếc trâm hoa vàng nổi trôi hoàng giang
đoạn trường tình ta giờ như giấc chiêm bao
hoài thương nhớ thôn làng
nhờ chim đậu cành nam
phù hoa một kiếp trông chồng
chàng mang nặng chí tang bồng
ngàn đêm gối chăn lạnh lùng đợi mong
nằm mơ ngày tháng tương phùng
sao ngang trái một bóng hình
hạt ngọc dần buông rơi trên khóe mắt
tiếc trâm hoa vàng nổi trôi hoàng giang
đoạn trường tình ta giờ như giấc chiêm bao
phù hoa một kiếp trông chồng
ngờ đâu cách xa muôn trùng chang mang
cho em
tiếng mưa rơi vẫn âm thầm
trong đêm dường như quạnh hiu
trôi về đâu giấc mơ cuối trời
có giấc mơ em mong chờ
một ngày mai bao nắng ấm
đến bên đời hé môi cười
tìm trong những ngày xanh
những đêm vắng mình em mà thôi
ai nào đâu biết chăng em buồn
niềm hạnh phúc về ngày tươi sáng
có em bên đời chăng
vẫn mong chờ dù là phút giây
đêm ngày qua giấc mơ bình yên
mãi mong một tình yêu rồi sẽ tìm thấy
mình trong ước mơ nhỏ nhoi
có bao giờ bình minh với em
khi ngày qua trời không buông nắng
niềm hạnh phúc xa vời vẫn âm thầm
tìm trong những giấc mơ đêm về
mưa còn rơi bên đời em
xóa tan đi bao
duyên phận
phận là con gái chưa một lần yêu ai
nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài
cảnh nhà neo đơn bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn
thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên
lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền
lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến
sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên
chưa yêu lần nào biết ra làm sao
biết trong tình yêu như thế nào
sông sâu là bao nào đo được đâu
lòng người ta ai biết có dài lâu
qua bao thời gian sống trong bình an
lỡ yêu người ta gieo trái ngang
nông sâu tùy sông làm sao mà trông
chữa đỗ bến biết nơi nào đục trong
rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên
một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền
bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn
thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng
dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng
bước qua dòng sông hỏi từng con sóng
đời người con gái không muốn yêu ai được không
về đâu mái tóc người thương
hồn nỡ sa vào đôi mắt em
chiều nao xõa tóc ngồi bên thềm
thầm ước nhưng nào đâu dám nói
khép tâm thư lại thôi
đường hoa vẫn chưa mở lối
đời lắm phong trần tay trắng tay
trời đông ngại gió lùa vai gầy
lầu kín trăng về không lối chiếu
gác cao ngăn niềm yêu
thì thôi mơ ước chi nhiều
bên nhau sao tình xa vạn lý cách biệt mấy sơn khê
ngày đi mắt em xanh biển sâu mắt tôi rưng rưng sầu
lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu
đường phố muôn màu sao thiếu em
về đâu làn tóc xõa bên rèm
lầu vắng không người song khép kín
nhớ em tôi gọi tên chỉ nghe lá rơi bên thềm
nối vòng tay lớn
rừng núi dang tay nối lại biển xa
ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
mặt đất bao la anh em ta về
gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
bàn tay ta nắm nối tròn một vòng việt nam
cờ nói gió đêm vui nối ngày
giòng máu nối con tim đồng loại
dựng tình người trong ngày mới
thành phố nối thôn xa vời vợi
người chết nối linh thiêng vào đời
và nụ cười nối trên môi
từ bắc vô nam nối liền nắm tay
ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
vượt thác cheo leo tay ta vượt đèo
từ quê nghèo lên phố lớn nắm tay nối liền biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh
trách ai vô tình
bạn tình ơi dẫu gì cũng xa nhau rồi
dòng sông nước chảy chảy con thuyền sóng đưa xa bờ
tại vì ai mà duyên ta lỡ nói gì cũng thôi
ai đã quên ta mà cớ sao ta còn thương
trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta
bậu mình ơi ví dầu lỡ xa nhau rồi
dù bao trắc trở xin người chớ quên câu thề
chuyện tình xưa dù sao đi nữa vẫn là giấc mơ
gửi ấm con tim để tháng năm thôi lạnh căm
nếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chung lối
nếu chưa không hẹn bây giờ không làm khổ nhau
trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới
lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta
người thầy
người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy
để em đến bên bờ ước mơ
rồi năm tháng sông dài gió mưa
cánh hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa
người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
chiều trên phố bao người đón đưa
dòng sông vắng bây giờ gió mưa
cát bụi
hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
để một mai vươn hình hài lớn dậy
ôi cát bụi tuyệt vời
mặt trời soi một kiếp rong chơi
hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
để một mai tôi về làm cát bụi
ôi cát bụi mệt nhoài
tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
bao nhiêu năm làm kiếp con người
chợt một chiều tóc trắng như vôi
lá úa trên cao rụng đầy
xho trăm năm vào chết một ngày
mặt trời nào soi sáng tim tôi
để tình yêu xay mòn thành đá cuội
xin úp mặt bùi ngùi
từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
cụm rừng nào lá xác xơ cây
từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
ôi cát bụi phận này
vết mực nào xóa bỏ không hay
nhật ký của mẹ
bao ngày mẹ ngóng bao ngày mẹ trông bao ngày mẹ mong con chào đời
ấp trong đáy lòng có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần
mẹ chợt tỉnh giấc và mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần
tiếng con khóc òa mắt mẹ lệ nhòa cảm ơn vì con đến bên mẹ
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con nhất đời
ngắm con ngoan nằm trong nôi mắt xoe tròn ôi bé cưng
nhìn cha con cha đang rất vui giọt nước mắt lăn trên khóe môi
con hãy nhìn kìa cha đang khóc vì con
một ngày tỉnh giấc rồi mẹ chợt nghe vụng về con nói câu mẹ ơi
chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ khiến tim mẹ vui như vỡ òa
đây là mặt đất đây là trời cao đây là nơi đã sinh ra con
bước chân bé nhỏ bước đi theo cha dấu chân đầu tiên trên đường đời
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con biết bao
hãy cứ đi mẹ bên con dõi theo con từng bước chân
ngày mai sau khi con lớn khôn đường đời không như con ước mơ
hãy đứng lên và vững bước trên đường xa
ngày đầu đến lớp mẹ cùng con đi ngập ngừng con bước sau lưng mẹ
tiếng ve cuối hè hát vang đón chào ánh mặt trời soi con đến trường
ngày ngày đến lớp dần dần con quen bạn bè thầy cô yêu thương con
bé con của mẹ vẫn luôn chăm ngoan khiến cho mẹ vui mãi trong lòng
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con rất nhiều
những khuya ôn bài con thức xót xa tim mẹ biết bao
từng kỳ thi nối tiếp nhau tuổi thơ con trôi qua rất mau
ước chi con mẹ mai sau sẽ thành công
một ngày mẹ thấy con cười vu vơ nụ hồng con giấu trong ngăn bàn
lá thư viết vội có tên rất lạ chắc là người con thương rất nhiều
một ngày mẹ thấy con buồn vu vơ cánh hồng vẫn ở trong ngăn bàn
lá đâu đã vàng hoa đâu đã tàn cớ sao nhìn con úa thu sang
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con rất nhiều
những kỉ niệm lần đầu yêu suột một đời đâu dễ quên
vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con và sau cơn mưa nắng sẽ trong
sẽ có một người yêu con hơn mẹ yêu
một ngày con lớn một ngày con khôn một ngày con phải đi xa mẹ
bước chân vững vàng khó khăn chẳng màng biển rộng trời cao con vẫy vùng
một ngày chợt nắng một ngày chợt mưa lòng mẹ chợt nhớ con vô bờ
nhớ sao dáng hình nhớ sao nụ cười nhớ con từng giây phút cuộc đời
này con yêu ơi con biết không mẹ yêu con yêu con nhất đời
ở nơi phương trời xa xôi hãy yên tâm mẹ vẫn vui
từng dòng thư ôm bao nhớ thương mẹ nhờ mây mang theo đến con
chúc con yêu được hạnh phúc mãi bình an
bao ngày mẹ ngóng bao ngày mẹ trông bao ngày mẹ mong con quay về
ấp trong giấc mộng nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên bên dáng mẹ
mẹ chợt tỉnh giấc và mẹ nhìn thấy con mẹ vẫn bé như thiên thần
thấy con khóc òa mắt mẹ lệ nhòa cảm ơn vì con đến bên mẹ
làng tôi
làng tôi sau lũy tre mờ xa
tình quê yêu thương những nếp nhà
làng tôi yên ấm boa ngày qua nhưng chiều đàn em vui hòa ca
làng tôi bát ngát cánh đồng mỗi khi thu sang nắng vàng bông lúa chín
làng mạc vui sống êm đềm
người nông dân hăng hái tăng gia cho đời no
nhưng ngày nào quân cướp tràn sang qua đốt phá tan hoang quê nhà tôi xơ xác
có những người chiến sĩ xa quê hương súng bên mình cùng tiến bước lên đường
có những chiều đoàn du kích quân về
trong đêm khuya rộn ràng nghe tiếng bước
saving score / loading statistics ...