eng
competition

Text Practice Mode

Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ (tiếp)

created Nov 29th 2022, 19:09 by I'm 7UHU


2


Rating

1223 words
11 completed
00:00
Lên cấp Hai, một thời kỳ tôi với mẹ. Mẹ hay mang những người đàn ông khác nhau về nhà, những lúc như vậy tôi cảm thấy một cái đấy rất thiêng liêng của mình bị xâm phạm. Buổi tối, tôi nằm cùng giường với họ, giả vờ ngủ để mẹ khỏi mắng. Căn nhà nhỏ, trong bóng tối tôi không nhìn thấy cả, nhưng tôi thể nghe thấy những tiếng động họ gây ra. Theo bản năng, tôi lờ mờ biết cái tuy không gọi được thành tên. Tôi tức tối muốn giết những người tình của mẹ, mặc họ rất tốt với tôi tôi cũng quý họ. Trẻ con như vậy, mình vừa thể ghét họ vừa thể quý họ.
Đến giờ tôi vẫn thấy hơi ghê ghê mẹ, chỉ tình chạm vào người mẹ thôi, tôi cũng thấy không thoải mái. Trước kia tôi tưởng đứa trẻ mới lớn nào cũng thế. Nhưng giờ tôi biết cảm giác này đến từ sự tức giận của tôi trong những đêm đó.
Nhiều khi tôi thấy mình giống ông Humbert Humbert trong cuốn Lolita, nhưng chỉ đảo ngược lại thôi. Humbert yêu Lolita không thể nào thoát khỏi hình ảnh người yêu của mình mất năm 12 tuổi. khiến ông luôn thèm muốn những độ tuổi như Lolita. Còn tôi thì ngược lại, tôi bị ám ảnh về ba, nên tôi luôn cảm thấy thèm muốn những người độ tuổi ba mình. Trong thức, tôi đi tìm họ.
dụ như với cái anh châu Á, anh ấy tới từ một quốc gia trên Himalaya tôi yêu quý. "Hay anh nhận làm ba em đi..." Tôi nói khi chúng tôi nằm bên nhau. "Anh nhận em làm con gái đi." anh ấy cũng ừ. Sau đó tôi gọi anh ấy mon papa, anh ấy gọi tôi sweetie. Chúng tôi không dùng tiếng Việt nên tôi cũng không bị ngượng gì.
Chúng tôi quen nhau trên mạng thoạt đầu tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy sẽ một thầy giáo tâm linh, người thể dạy tôi về triết sống, dõi theo tôi, điều mẹ tôi không làm. Từ thiền, anh ấy nói tới tình dục, trích dẫn Osho gửi tranh vẽ các cảnh làm tình cho tôi. Linh cảm rằng sẽ điều đấy xảy ra, tôi bối rối anh ấy đã vợ con, nhưng rồi tự nhắc lại lời của anh ấy "quan hệ chúng tôi trong sáng". Rồi anh ấy sang Việt Nam công tác nhờ nhà chúng tôi. Buổi tối, khi đã ngủ thì tôi nhẹ nhàng lên gặp anh. Anh ấy nhà tôi năm ngày, chúng tôi làm tình với nhau ba lần.
Lạy Chúa! Em đang bị tra tấn. Em không thể ngừng nghĩ về cái máy bay đang mang anh ra khỏi đất nước này, thoát khỏi tầm nhìn của em, đi xa khỏi tất cả những chúng ta đã từng có.
Tôi viết như vậy trong cuốn nhật của mình, bằng tiếng Anh, vào một ngày nóng khủng khiếp.
Sau đấy một loạt những câu, "Bình tĩnh nào", "Đừng hoảng sợ", từ từ nhé," kín cả trang sổ của ngày hôm đó, ngày anh đã đi thật xa khỏi tôi. Chỉ lúc này tôi mới nhận ra mình đã thiếu thốn những trong suốt cuộc đời ngắn ngủi mười chín năm của mình. Tôi nhớ lại nụ hôn của chúng tôi trong căn phòng chật chội. Tôi đã trần trụi một cách an toàn trước người đàn ông ấy. Con người thông minh đó đã tìm được một chỗ trong con tim tôi, ngồi vào đó chứng kiến mọi sự điên dại, ngu ngốc của tôi, một kẻ đầy thiếu thốn, mòn mỏi, vật vờ trong các vai trò hội của mình. Anh đã chạm được đến gái nhỏ bên trong tôi, ôm ấp, an ủi cùng trần trụi với nó, chỉ trong một khoảnh khắc. Vào ngày cuối, tôi hôn những ngón tay của anh ấy, vờn những lọn tóc, cảm thấy anh ấy đang từ từ rời xa. Đã bao giờ bạn cảm thấy như thế chưa, cảm thấy sự chia ly xảy ra ngay trong khi người kia vẫn đang hiện diện?
Nhưng anh cũng nói trước rằng anh sẽ ra đi, lại trích dẫn Osho, "đến đi quy luật". Mỗi ngày tôi lấy cái áo anh để quên ra, đưa lên mặt hít hà. Trong tôi lớn dần lỗi sợ. Khi anh gọi điện, tôi không muốn nhấc máy. Tôi sợ mình sẽ nói những điều nhàm chán, sợ anh sẽ phát hiện ra tôi chả còn quyến cả.
Khi mùi hương của áo bay hết thì anh cũng không còn quan tâm tới tôi nữa. phải anh đến với tôi thể xác? "Tình bạn mạnh mẽ thì không cần nhiều lời," anh trả lời. Tôi block anh ấy. Tôi unblock anh ấy. Anh chỉ gửi mặt cười. Thật khó để giận dỗi anh ấy. Đôi khi tôi thấy mình không xứng đáng với sự chú ý của anh ấy, tôi xấu chả hấp dẫn hay giá trị cả. Lúc khác tôi không bỏ được cảm giác anh ấy lợi dụng mình.
lúc tôi cho rằng tôi đang chịu một lời nguyền, được truyền xuống từ mẹ tôi. Mẹ tôi qua lại với người đã vợ thì tôi cũng sẽ như vậy. Hồi còn đi học, lần tôi kể chuyện của mẹ cho một người lớn không nói đó chuyện của mình. Người này trợn mắt lên, "Thế á? đạo đức thế thì sau này nghiệp nặng lắm..." Kể từ đó, tôi mặc cảm, ngấm ngầm xấu hổ về bản thân. Tôi cho rằng tôi lỗi đã để mẹ làm như thế.
Tôi phải làm để thoát khỏi lời nguyền này? Tôi đã từng hình dung mình rất mạnh mẽ, mình sẽ vượt lên được hoàn cảnh: một tuổi thơ đơn, ba mẹ không học thức cao, sự áp đặt của ngoại... Nhưng giờ nhìn lại, tôi thấy một bản thể rỗng không, không điểm tựa. Khi tôi thấy quan hệ của chúng tôi thật đẹp đẽ, lúc tôi lại thấy mình đầy tội lỗi. Tôi đã yêu một người vợ, thậm chí tôi còn không cảm thấy đấy vấn đề, tôi còn mong thể được làm bạn với vợ anh ấy, làm chị gái của các con anh ấy. Anh lấp đầy khoảng trống trong tôi. Mỗi khi tôi chia sẻ về gia đình, khóc lóc tôi fucking đơn, anh ấy hôn trán, xoa đầu tôi, nói rằng tôi hãy tha thứ cho mẹ, cho bản thân mình. Sau mười chín năm của cuộc đời, khi ai đó thủ thỉ vào tai tôi rằng sự bất hạnh không phải lỗi của tôi, làm sao tôi thể không cảm động?

saving score / loading statistics ...