Text Practice Mode
Yêu đơn phương em
created Jan 2nd 2022, 13:36 by MinhLun
0
1905 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tôi thích cậu, cả thế giới đều biết, chỉ tiếc rằng cậu lại không biết, hoặc đang vờ như là không biết. Cũng đúng thôi, vì trong lòng cậu đã có cô ấy rồi mà. Cậu vì câu nói buồn bã của cô ấy mà đứng ngồi không yên, tìm đủ mọi cách làm cô ấy vui. Cậu vì lời hẹn của cô ấy mà niềm vui không giấu nổi trên đôi mắt. Cậu vì những sở thích của cô ấy mà có thể ngồi cả ngày trên máy tính chỉ để tìm hiểu xem chúng như thế nào. Cậu có thể vì cô ấy mà làm tất cả, vì cô ấy mà chấp nhận làm tổn thương tôi, vì cô ấy mà thu hẹp các mối quan hệ, vì cô ấy mà bản thân trông như thằng ngốc cũng không quan tâm.
Tôi chỉ biết tự cười nhạo tình cảm của mình, biết rõ là không có hy vọng nhưng vẫn cứ cố chấp ôm khư khư những cảm xúc này. Đôi khi cảm giác yêu thương cậu bùng cháy mạnh mẽ nhưng bản thân cũng chỉ biết âm thầm nhung nhớ, âm thầm đắm say, âm thầm xót xa...Cậu như một giấc mộng đẹp mà tôi muốn chìm đắm mãi mãi, bởi vì biết chắc rằng tỉnh dậy rồi mọi thứ sẽ vỡ tan như chưa hề tồn tại.
Một người bạn nói với tôi: "Không phải cứ yêu là đến được với nhau, cũng không phải chờ đợi mãi được một người. "Tôi không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của người bạn đó là gì, là khuyên tôi nên sớm từ bỏ hay tiếp tục chờ đợi đến khi cô ấy đối với cậu chỉ còn là dĩ vãng? Tôi chẳng biết nữa, vì có thể cậu sẽ yêu người khác, người khác nữa, nhưng mãi mãi không phải là tôi.
Tôi chưa từng hỏi cậu có thích tôi không mặc dù nhiều lần muốn hét lên tôi thích cậu, yêu cậu, thậm chí là thương cậu. Nhưng tôi biết chắc câu trả lời trong đầu, vì mỗi lần có ý định nói với cậu tất cả thì nụ cười ấm áp ấy, ánh mắt dịu dàng ấy,...lại hiện lên trong tôi. Nó đẹp đến mơ màng, nhưng tất cả là dành cho cô ấy chứ không phải tôi. Dẫu sao tôi vẫn muốn bên cậu, dù chỉ là cơn gió thoảng qua chứ không phải ánh mặt trời rực rỡ như cô ấy. Tôi muốn làm cơn gió âm thầm bên cậu, và hình như tôi phù hợp với điều đó đến lạ lùng.
Tôi không nổi bật để làm cậu nhận ra giữa cuộc sống xô bồ, tôi không thể làm cho cậu thích thú chìm vào không gian có tôi như cách mặt trời vẫn rải nắng, tôi không ồn ào, không đem đến niềm vui cho cậu. Nhưng tôi vẫn muốn đi theo cậu, quấn quít lấy cậu một cách vô hình. Tôi vẫn luôn ở đó - bên cậu, ít nhất cũng có cảm giác mình có ích đối với cậu, thế là đủ rồi.
Ai cũng nói yêu đơn phương mệt mỏi biết nhường nào nhưng đối với tôi không còn trái tim để rung động nữa mới là nỗi đau lớn nhất. Khi mà trái tim đã chai sạn, khi con người ta đã phải yêu bằng lí trí thì những ngọt ngào của tình yêu chỉ còn là những cơn mơ hoang hoải. Đến lúc ấy tình yêu chỉ là trách nhiệm, là danh phận khô khan để lấp đầy khoảng trống trong trái tim đã vỡ vụn, muốn yêu ngây dại một lần nữa cũng không thể. Vì sợ đau nên cũng sợ luôn cả những yêu thương.
Vậy nên tôi chấp nhận chờ đợi cậu, chờ đợi khi trái tim của tôi vẫn dành cho cậu. Tôi không gượng ép nó, bởi lẽ đơn phương cũng là một dạng yêu, mà tình yêu thì không nên cưỡng cầu. Tôi để trái tim tự do yêu thương, tự do trải nghiệm, tự do hạnh phúc vì những gì nó đã lựa chọn.
Chí ít thì đó là tuổi trẻ, là những tháng năm tôi đã dám yêu, dám "đánh cược với hạnh phúc" - những tháng năm mà tôi sống hết mình, không hối hận. Và tôi vẫn tin với tình yêu như vậy, hạnh phúc sẽ luôn dang tay chào đón mình, bởi vì biết đâu đó, đang có người cũng yêu và chờ đợi tôi như vậy?
Em chỉ muốn là chính mình, chẳng muốn làm bản sao của cô ấy nữa! (Tử Yên)
Em và anh, chúng ta đều là những người từng mang nhiều tổn thương. Hai con người có trái tim mang nhiều vết sẹo trong tình yêu lại vô tình gặp gỡ nhau giữa thế giới rộng lớn này quả thực là rất có duyên.
Vì đã từng bị phản bội, đã từng bị ruồng bỏ nên chúng ta biết trân trọng nhau hơn. Vì với em anh là tất cả, là bầu trời rộng lớn, là thế giới tươi đẹp nhất. Đã có lúc em nghĩ rằng, ông trời cuối cùng cũng có mắt nên đã đem anh tới bên em và em cũng đã từng rất hạnh phúc bới những suy nghĩ ấy. Cho tới hiện tại, thì em thực sự chẳng còn một chút niềm tin nào vào tình yêu nữa, em mệt lắm rồi.
Anh có biết tại sao em không bao giờ hỏi anh về cô ấy không? Không phải vì em không biết ghen, không biết hờn dỗi mà là em tin anh, tin rằng anh cũng như em đã là chuyện của quá khứ thì vẫn sẽ mãi là quá khứ. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau ấy, anh đối xử với em rất tốt thực sự em rất hãnh diện về điều đó, dù trước mặt bạn bè hay chỉ có 2 người anh vẫn luôn dịu dàng với em như vậy.
Anh biết em thích bánh kem hạnh nhân, nên anh luôn để trong tủ rất nhiều vì anh nói anh sợ lúc em muốn ăn lại không có. Em tới tháng đau bụng muốn chết đi sống lại nên anh luôn dậy sớm nấu nước đường cho em mang đi làm. Những khi trời mưa anh dù ở xa cỡ nào cũng cố gắng tới rước em về nhà, mặc dù tới nhà anh luôn là người ướt nhiều hơn. Khi ở bên anh em chưa một lần phải vào bếp nấu ăn, cùng lắm thì chỉ phụ anh mấy việc lặt vặt như rửa rau, dọn dẹp. Anh cũng chưa bao giờ để em phải giặt đồ vì anh nói anh sợ làm tay em thô ráp. Cuối tuần khi hai đứa rảnh anh đều dẫn em đi coi phim và mua cho em rất rất nhiều đồ ăn mà em thích.
Ngay cả họp lớp hay đi chơi với bạn anh cũng đều dẫn em đi cùng chỉ vì anh sợ không có anh ở bên em sẽ buồn, sẽ nhớ anh. Em vẫn nhớ ngày hôm đó, các bạn anh có đùa rằng anh thực sự yêu em tới mức dính lấy nhau như vậy sao, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy em trước mặt họ thay cho câu trả lời. Giây phút ấy em quả thực rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn khóc anh có biết không.
Ngày hôm ấy, anh có hẹn với mấy người bạn thân đi ăn nhân dịp sinh nhật của một người bạn nào đó. Còn em thì cũng có hẹn đi chơi với mấy người bạn nên không thể đi cùng anh. Em không hề lo lắng rằng anh đi sẽ có người con gái nào đó cướp mất hay sợ anh không làm chủ được mình vì em hoàn toàn tin anh, tin anh vô điều kiện rồi. Chỉ là em không ngờ nhất là chúng ta lại tới chung một chỗ, không những vậy lại chỉ ngồi cách nhau có một tấm rèm, quả thực anh và em rất có duyên.
Các anh nói chuyện rất vui vẻ, bạn bè gặp lại nhau có biết bao nhiêu chuyện cần hàn huyên tâm sự, giọng nói của anh vẫn thế trầm ổn không lạc đi đâu được. Trong khi bạn bè em nói chuyện rôm rả trên trời dưới đất thì tâm hồn của em lại luôn ở bên kia tấm rèm, vì nơi ấy có người con trai em rất yêu.
Cho tới khi anh đột nhiên im lặng trước câu nói của một người bạn, thì cũng là lần đầu tiên em cảm thấy thực sự sợ hãi, sợ sẽ mất anh.
- Hai người lâu lắm chưa gặp, chắc có nhiều chuyện cần nói lắm nhỉ?
Anh im lặng, các bạn anh cũng đột nhiên im lặng không khí trùng xuống cho tới khi có một người con gái lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy
- Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
Anh không trả lời, không khí vẫn tiếp tục rơi vào trầm mặc, người bạn đó lại tiếp tục lên tiếng:
- Tình cũ khó quên, em xem hai đứa yêu nhau hơn năm năm, xa nhau gần một năm rồi mà nó vẫn chưa quên được em đó. Biết em thích nhất bánh kem hạnh nhân nên hôm nay nó mua tới cho em nè, trên đời ai được diễm phúc như em đâu, mày nói phải không.
- Haha… nhớ ngày trước sức khỏe em không tốt nó sợ em bị dính mưa mà ốm nên chạy bộ mấy km đến đón, lại còn tự tay vào bếp nấu ăn cho em nữa chứ, bọn anh chơi với nó mấy chục năm mà số lần nó nấu ăn cho đếm trên đầu ngón tay…haizzz
Anh vẫn không nói gì, cô ấy cũng vậy, còn em… em đã hiểu ra một số chuyện, nước mắt em rơi từ lúc nào ngay cả em cũng không hay. Thì ra ngày hôm đó bạn anh hỏi anh có thực sự yêu em đến vậy? không phải là đùa, mà là vì họ biết chuyện anh và cô ấy, họ biết anh đã đối xử với cô ấy tốt như thế nào, họ biết anh yêu cô ấy như thế nào… chỉ có em là không biết. Thì ra tất cả những cử chỉ dịu dàng trước đây anh giành cho em, chỉ vì anh coi em là người con gái ấy.
- Này, mày sao vậy? Sao lại khóc, có chuyện gì à?
Cho tới khi bạn em nhận ra sự khác thường của em thì em vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, không thể dứt ra được. Khi em bị lay thật mạnh thì em mới bừng tỉnh, rồi cũng chỉ qua qua được vài chữ rồi vội chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Anh có biết với em ngày hôm ấy tồi tệ tới mức nào không? Anh có biết từ giây phút ấy thế giới của em đen tối hơn bất kì bao giờ không? Anh có biết em tổn thương tới mức nào không? Anh có biết em cô đơn tới mức nào không? Anh có biết không?
Tôi chỉ biết tự cười nhạo tình cảm của mình, biết rõ là không có hy vọng nhưng vẫn cứ cố chấp ôm khư khư những cảm xúc này. Đôi khi cảm giác yêu thương cậu bùng cháy mạnh mẽ nhưng bản thân cũng chỉ biết âm thầm nhung nhớ, âm thầm đắm say, âm thầm xót xa...Cậu như một giấc mộng đẹp mà tôi muốn chìm đắm mãi mãi, bởi vì biết chắc rằng tỉnh dậy rồi mọi thứ sẽ vỡ tan như chưa hề tồn tại.
Một người bạn nói với tôi: "Không phải cứ yêu là đến được với nhau, cũng không phải chờ đợi mãi được một người. "Tôi không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của người bạn đó là gì, là khuyên tôi nên sớm từ bỏ hay tiếp tục chờ đợi đến khi cô ấy đối với cậu chỉ còn là dĩ vãng? Tôi chẳng biết nữa, vì có thể cậu sẽ yêu người khác, người khác nữa, nhưng mãi mãi không phải là tôi.
Tôi chưa từng hỏi cậu có thích tôi không mặc dù nhiều lần muốn hét lên tôi thích cậu, yêu cậu, thậm chí là thương cậu. Nhưng tôi biết chắc câu trả lời trong đầu, vì mỗi lần có ý định nói với cậu tất cả thì nụ cười ấm áp ấy, ánh mắt dịu dàng ấy,...lại hiện lên trong tôi. Nó đẹp đến mơ màng, nhưng tất cả là dành cho cô ấy chứ không phải tôi. Dẫu sao tôi vẫn muốn bên cậu, dù chỉ là cơn gió thoảng qua chứ không phải ánh mặt trời rực rỡ như cô ấy. Tôi muốn làm cơn gió âm thầm bên cậu, và hình như tôi phù hợp với điều đó đến lạ lùng.
Tôi không nổi bật để làm cậu nhận ra giữa cuộc sống xô bồ, tôi không thể làm cho cậu thích thú chìm vào không gian có tôi như cách mặt trời vẫn rải nắng, tôi không ồn ào, không đem đến niềm vui cho cậu. Nhưng tôi vẫn muốn đi theo cậu, quấn quít lấy cậu một cách vô hình. Tôi vẫn luôn ở đó - bên cậu, ít nhất cũng có cảm giác mình có ích đối với cậu, thế là đủ rồi.
Ai cũng nói yêu đơn phương mệt mỏi biết nhường nào nhưng đối với tôi không còn trái tim để rung động nữa mới là nỗi đau lớn nhất. Khi mà trái tim đã chai sạn, khi con người ta đã phải yêu bằng lí trí thì những ngọt ngào của tình yêu chỉ còn là những cơn mơ hoang hoải. Đến lúc ấy tình yêu chỉ là trách nhiệm, là danh phận khô khan để lấp đầy khoảng trống trong trái tim đã vỡ vụn, muốn yêu ngây dại một lần nữa cũng không thể. Vì sợ đau nên cũng sợ luôn cả những yêu thương.
Vậy nên tôi chấp nhận chờ đợi cậu, chờ đợi khi trái tim của tôi vẫn dành cho cậu. Tôi không gượng ép nó, bởi lẽ đơn phương cũng là một dạng yêu, mà tình yêu thì không nên cưỡng cầu. Tôi để trái tim tự do yêu thương, tự do trải nghiệm, tự do hạnh phúc vì những gì nó đã lựa chọn.
Chí ít thì đó là tuổi trẻ, là những tháng năm tôi đã dám yêu, dám "đánh cược với hạnh phúc" - những tháng năm mà tôi sống hết mình, không hối hận. Và tôi vẫn tin với tình yêu như vậy, hạnh phúc sẽ luôn dang tay chào đón mình, bởi vì biết đâu đó, đang có người cũng yêu và chờ đợi tôi như vậy?
Em chỉ muốn là chính mình, chẳng muốn làm bản sao của cô ấy nữa! (Tử Yên)
Em và anh, chúng ta đều là những người từng mang nhiều tổn thương. Hai con người có trái tim mang nhiều vết sẹo trong tình yêu lại vô tình gặp gỡ nhau giữa thế giới rộng lớn này quả thực là rất có duyên.
Vì đã từng bị phản bội, đã từng bị ruồng bỏ nên chúng ta biết trân trọng nhau hơn. Vì với em anh là tất cả, là bầu trời rộng lớn, là thế giới tươi đẹp nhất. Đã có lúc em nghĩ rằng, ông trời cuối cùng cũng có mắt nên đã đem anh tới bên em và em cũng đã từng rất hạnh phúc bới những suy nghĩ ấy. Cho tới hiện tại, thì em thực sự chẳng còn một chút niềm tin nào vào tình yêu nữa, em mệt lắm rồi.
Anh có biết tại sao em không bao giờ hỏi anh về cô ấy không? Không phải vì em không biết ghen, không biết hờn dỗi mà là em tin anh, tin rằng anh cũng như em đã là chuyện của quá khứ thì vẫn sẽ mãi là quá khứ. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau ấy, anh đối xử với em rất tốt thực sự em rất hãnh diện về điều đó, dù trước mặt bạn bè hay chỉ có 2 người anh vẫn luôn dịu dàng với em như vậy.
Anh biết em thích bánh kem hạnh nhân, nên anh luôn để trong tủ rất nhiều vì anh nói anh sợ lúc em muốn ăn lại không có. Em tới tháng đau bụng muốn chết đi sống lại nên anh luôn dậy sớm nấu nước đường cho em mang đi làm. Những khi trời mưa anh dù ở xa cỡ nào cũng cố gắng tới rước em về nhà, mặc dù tới nhà anh luôn là người ướt nhiều hơn. Khi ở bên anh em chưa một lần phải vào bếp nấu ăn, cùng lắm thì chỉ phụ anh mấy việc lặt vặt như rửa rau, dọn dẹp. Anh cũng chưa bao giờ để em phải giặt đồ vì anh nói anh sợ làm tay em thô ráp. Cuối tuần khi hai đứa rảnh anh đều dẫn em đi coi phim và mua cho em rất rất nhiều đồ ăn mà em thích.
Ngay cả họp lớp hay đi chơi với bạn anh cũng đều dẫn em đi cùng chỉ vì anh sợ không có anh ở bên em sẽ buồn, sẽ nhớ anh. Em vẫn nhớ ngày hôm đó, các bạn anh có đùa rằng anh thực sự yêu em tới mức dính lấy nhau như vậy sao, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy em trước mặt họ thay cho câu trả lời. Giây phút ấy em quả thực rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn khóc anh có biết không.
Ngày hôm ấy, anh có hẹn với mấy người bạn thân đi ăn nhân dịp sinh nhật của một người bạn nào đó. Còn em thì cũng có hẹn đi chơi với mấy người bạn nên không thể đi cùng anh. Em không hề lo lắng rằng anh đi sẽ có người con gái nào đó cướp mất hay sợ anh không làm chủ được mình vì em hoàn toàn tin anh, tin anh vô điều kiện rồi. Chỉ là em không ngờ nhất là chúng ta lại tới chung một chỗ, không những vậy lại chỉ ngồi cách nhau có một tấm rèm, quả thực anh và em rất có duyên.
Các anh nói chuyện rất vui vẻ, bạn bè gặp lại nhau có biết bao nhiêu chuyện cần hàn huyên tâm sự, giọng nói của anh vẫn thế trầm ổn không lạc đi đâu được. Trong khi bạn bè em nói chuyện rôm rả trên trời dưới đất thì tâm hồn của em lại luôn ở bên kia tấm rèm, vì nơi ấy có người con trai em rất yêu.
Cho tới khi anh đột nhiên im lặng trước câu nói của một người bạn, thì cũng là lần đầu tiên em cảm thấy thực sự sợ hãi, sợ sẽ mất anh.
- Hai người lâu lắm chưa gặp, chắc có nhiều chuyện cần nói lắm nhỉ?
Anh im lặng, các bạn anh cũng đột nhiên im lặng không khí trùng xuống cho tới khi có một người con gái lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy
- Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
Anh không trả lời, không khí vẫn tiếp tục rơi vào trầm mặc, người bạn đó lại tiếp tục lên tiếng:
- Tình cũ khó quên, em xem hai đứa yêu nhau hơn năm năm, xa nhau gần một năm rồi mà nó vẫn chưa quên được em đó. Biết em thích nhất bánh kem hạnh nhân nên hôm nay nó mua tới cho em nè, trên đời ai được diễm phúc như em đâu, mày nói phải không.
- Haha… nhớ ngày trước sức khỏe em không tốt nó sợ em bị dính mưa mà ốm nên chạy bộ mấy km đến đón, lại còn tự tay vào bếp nấu ăn cho em nữa chứ, bọn anh chơi với nó mấy chục năm mà số lần nó nấu ăn cho đếm trên đầu ngón tay…haizzz
Anh vẫn không nói gì, cô ấy cũng vậy, còn em… em đã hiểu ra một số chuyện, nước mắt em rơi từ lúc nào ngay cả em cũng không hay. Thì ra ngày hôm đó bạn anh hỏi anh có thực sự yêu em đến vậy? không phải là đùa, mà là vì họ biết chuyện anh và cô ấy, họ biết anh đã đối xử với cô ấy tốt như thế nào, họ biết anh yêu cô ấy như thế nào… chỉ có em là không biết. Thì ra tất cả những cử chỉ dịu dàng trước đây anh giành cho em, chỉ vì anh coi em là người con gái ấy.
- Này, mày sao vậy? Sao lại khóc, có chuyện gì à?
Cho tới khi bạn em nhận ra sự khác thường của em thì em vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, không thể dứt ra được. Khi em bị lay thật mạnh thì em mới bừng tỉnh, rồi cũng chỉ qua qua được vài chữ rồi vội chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Anh có biết với em ngày hôm ấy tồi tệ tới mức nào không? Anh có biết từ giây phút ấy thế giới của em đen tối hơn bất kì bao giờ không? Anh có biết em tổn thương tới mức nào không? Anh có biết em cô đơn tới mức nào không? Anh có biết không?
saving score / loading statistics ...