Text Practice Mode
10. THUYỀN VIỄN XỨ - Lê Thị Trang - Trường ĐH Bách KHoa Hà Nội (Bài tham dự cuộc thi viết:"chuyện về những ước mơ")
0
1998 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
“ Rồi khi đã không còn một ai nữa, Tôi mới dám bước lại gần để ngắm nhìn Tuấn…Dù giờ đây, chỉ là khoảng cách vài bước chân…dưới lớp đất kia, Tuấn vẫn đang nằm đấy như chìm vào giấc ngủ bình yên và vĩnh hằng, như bước vào một thế giới khác của sự thanh thảnh…một thế giới mà cuộc sống chậm rãi đến tĩnh lặng…”
Hai tháng trước…
Reng…Reng…Reng…
Tiếng chuông báo thức ngân vang khúc ca buồn…từ hôm nhận giấy báo đại học tới giờ, gia đình tôi buồn hơn ai hết. Dù không nói ra nhưng trong ánh mắt của ba mẹ, nó hiện lên một nỗi buồn xa xăm vô bờ bến. Ba mẹ vẫn tôn trọng quyết định của tôi, dẫu vẫn biết là rất khó khăn…nhưng…con xin lỗi!
Trải qua một tuần trong cảm giác làm một sinh viên, tôi lang thang nơi thư viện mộng mơ…và định mệnh đã đến…
“ Cuộc chiến tranh ở Đông Dương ” Vội rút nhẹ cuốn sách, để lộ đầu sạp bên kia, sơ sơ là một cậu bạn cùng lớp đại học tên Tuấn, cậu ấy cũng đang lấy một cuốn sách và để một lỗ hổng tình yêu hiện ra rõ rệt.
Có thể bạn cho đó là duyên số hay định mệnh cũng được?
Có thể bạn nghĩ do một bàn tay vô hình khổng lồ sắp đặt cũng chẳng sao?
Nhưng chỉ cần đơn giản bạn hiểu…trái tim họ đã thuộc về nhau với tiếng sét ái tình…
Tuy tôi vẫn chưa dám nhận lời…vì…vì…
Nhưng đôi cách tình yêu cứ đưa tôi tới bên Tuấn lúc nào không hay? Để rồi khi tôi muốn dừng lại, nó cảm giác khó hơn trong suy nghĩ.
Một tháng đã bình yên qua đi trong niềm vui về khoảnh khắc của tôi, giờ đây chúng tôi sẽ tham gia một cuộc thi thường niên của đại học Luật: “ Chiến tranh và hòa bình ”, nhưng có thể điều ước mơ thời sinh viên đang làm tính cách trong tôi và cậu hiện rõ…
Với tôi, nước Mỹ hiện lên là những đau thương, chết chóc…là nỗi đau ăn sâu vào lòng đất mẹ…nỗi đau về tình thương yêu gia đình không bờ bến của cô bé nhỏ mang tên Lê Minh Trang.
Còn cậu, cuộc sống luôn là hai màu Đen – Trắng rõ rệt, có thể Việt Nam bị tổn thương vì chiến tranh, nhưng các cựu chiến binh Mỹ cũng đâu thoát khỏi lưỡi hái tử thần từ Dioxin…
Và vậy là chúng tôi đã xa dần trong chính những suy nghĩ đối lập…Rồi Tuấn lại tắm mát cho tâm hồn tôi những cơn mưa phùn nhẹ…
Sân thượng C3 - đại học Luật.
“ Tớ không đủ can đảm đối diện với gia đình khi còn nhỏ, bạn bè tớ thường xa lánh chỉ đơn giản gia đình tớ không bình thường. Ngay cả việc tớ giống như bao người khác cũng trở thành điều chẳng bình thường chút nào. Mọi người đều cho đó là phép màu bước ra từ câu chuyện cổ tích và tớ đã tin vào phép màu đó trong suốt 15 năm qua ”
“ 15 năm, vậy giờ…”
“ Chỉ là lớn rồi, đủ để tớ hiểu không có nàng Bạch Tuyết hay cô bé Lọ Lem ngoài đời thực ”
“ Vậy sao? Tớ thì vẫn…vẫn tin có phép màu ”
“ Rồi sẽ đến một lúc cậu nhận ra, phép màu đó chỉ là sự thương hại hoặc đùa giỡn của thần cuộc sống dành cho ta ”
Tuấn ôm tôi vào lòng, kẽ thì thầm vào tai tôi…“ Ngày mai, hãy bắt đầu ước mơ của chúng mình như kế hoạch. Sẽ chẳng còn nhiều thời gian cho “ Chiến Tranh và Hòa Bình ” ”
Chẳng còn nhiều…câu nói đó ám ảnh tôi suốt quãng đường từ ga Hà Nội tới Huế mộng mơ…Cả đoàn có ba người: Tôi, Tuấn và Quân, sơ sơ là em trai sinh đôi của Tuấn.
Tại những miền quê thanh bình của Việt Nam, chúng tôi đã ghi lại mọi khoảnh khắc ngọt ngào trên chặng đường mang tên ước mơ thuở sinh viên.
Và tôi cũng vội chợt nhận ra…
Cái cảm giác hòa bình đơn giản chỉ là ngồi lê quán trà đá trong công viên…nhâm nhi lời bài bát khi một mình ngồi ở thư viện, hay một bà cụ mỉn cười bên cháu gái, rồi cô bé vé số hạnh phúc vì hôm nay cháy hết hàng, sẽ có một bữa cơm ngon bên các bác Cửu Vạn đầy dẫy ngoài đường phố. Hòa bình đơn giản là tình yêu một đôi trai gái bên đồi Sim lộng gió của một miền quê. Hơi thở và nhịp sống trỗi dậy…đó là hạnh phúc hòa bình giản đơn nhất mà hằng ngày vẫn hiện hữu quanh ta…
Còn chiến tranh…nó chưa xuất hiện nhưng luôn ẩn chứa những bí ẩn bất thường…
Tôi mệt mỏi trong những ngày vừa qua, đôi khi muốn gục ngã trong chính cái ước mơ bé nhỏ…
Chiến tranh…cái chiến tranh thực tế chứ không phải tàn dư của nó…
“ Dãy Gara…cậu thấy thế nào Trang? ”
“ Dãy Gara ”
“ Nghe cũng khá ổn…em nghĩ chúng ta có thể thu nhặn nhưng thông tin từ đó ”
Tuấn quay sang nhìn Tôi và Quân: “ Không phải là thu nhặt từ các bài báo, anh muốn sang Gara…để cảm nhận về mùi bom đạn ”
“ Sang Gara…Anh điên sao? Nơi đó đang có chiến sự… ”
“ Vì có chiến sự mới có mùi bom đạn đúng không Trang? ”
“ Tớ… ”
“ Nhất quyết là thế, và sẽ là thế… ”
Đúng vậy? có thể đó đã là định mệnh để mà giờ đây? Đôi khi con người ta hối hận đến vô bờ…
Ngày mai, ngày mai…
Chiếc máy bay B36 đã rời khỏi vùng trời Việt Nam, vùng quê yên bình mà trong cảm nhận của chúng tôi, nó yên bình nhất trong tất cả các vùng trời của thế giới. Ba trái tim cứ lang thang trong không gian lạnh lẽo của Gara để rồi ngày nằng ấm…một trái tim đã không còn đập nữa, nó để lại một nỗi đau quá lớn trong tâm hồn của những người ở lại.
Tôi đứng từ xa nhìn đám tang của Tuấn, có lẽ tôi cảm thấy mình không đủ can đảm đối diện với giây phút cuối cùng đó…cho mãi tới khi đã không còn một ai nữa, tôi mới dám bước lại gần để ngắm nhìn Tuấn…Dù giờ đây, chỉ là khoảng cách vài bước chân…dưới lớp đất kia, Tuấn vẫn đang nằm đấy như chìm vào giấc ngủ bình yên và vĩnh hằng, như bước vào một thế giới khác của sự thanh thảnh…một thế giới mà cuộc sống chậm rãi đến tĩnh lặng…Hình ảnh một cô bé bên nấm mộ vẫn còn xanh lắm giữa lúc chiều ta…
Tôi gục xuống bên cậu, khẽ đặt bàn tay nhẹ lên trên tấm bia, và trào nước mắt…
“ Thuyền viễn xứ…cậu biết câu chuyện đó không? Đó là câu chuyện về chiếc tàu Người Hà Lan Bay…chiếc tàu chở linh hồn chúng ta tới một thế giới khác. Cậu đang trên con tàu đó phải không? Xa Việt Nam rồi, xa thế giới này…liệu cậu sẽ tới đâu? Liệu trong chuyến hành trình của con tàu…cậu có lạnh lẽo giữa chốn đông người không? Tớ đã nghĩ là mình sẽ đặt chân lên chiếc Người Hà Lan Bay đó trước cậu…nhưng giờ, có lẽ cậu sẽ phải chờ tớ nơi phương xa…một chuyến tàu Người Hà Lan Bay cập bến mũi Hảo Vọng ”
Quân đứng sau tôi từ lúc nào không hay, cậu là tôi giật mình…
“ Quân… ”
“ Hãy tiếp tục thực hiện ước mơ của hai người…và tớ sẽ là Tuấn ”
“ Quân…”
“ Tớ không quan tâm mình là ai…là anh Tuấn hay Quân, với tớ điều đó không còn quan trọng nữa. Chỉ cần bên cậu…vậy là đủ rồi…”
“ Nhưng ”
“ Thay Tuấn, và cùng cậu thi tiếp cuộc thi…“ Chiến Tranh và Hòa Bình ”, đó là ước mơ cuối cùng của anh và tớ cũng muốn trong đoạn đường tiếp theo của cậu, sẽ có một bóng hình khác ”
“ Tớ…tớ sợ mình không làm được ”
“ Nếu cậu không làm được…Thì tớ sẽ mãi mãi là anh ấy ”
“ Xin lỗi ”
Quân ôm chặt tôi nhưng thể cậu sợ nếu buông tay, tôi sẽ bước chân lên chuyến tàu Hà Lan Bay đó…Nhưng có thể…tôi…sẽ…
Và rồi, ngày mai…lại một ngày mai của bầu trời Hà Nội thân thuộc, khi lũ chim đua nhau hót mừng và con đường ngập tràn sắc hoa…
Ước mơ của tôi và Tuấn cũng kết thúc…với nụ cười chiến thắng đầy hạnh phúc của Quân và nỗi đau riêng của mình…
Là một ước nguyện nhỏ bé nhưng tôi vẫn thỏa lòng…tuy vẫn còn nhiều khát vọng của tuổi trẻ nhưng có lẽ thời gian đã gần hết, và tôi chẳng thể làm khác được ngoài cách chấp nhận…Rồi những ước mơ kia, sẽ theo tôi trên con tàu Người Hà Lan Bay.
Chúng tôi tới bãi bồi Sông Hồng như mọi khi..gục đầu vào vai Quân, có thể đây là giây phút cuối cùng tôi được nhìn thấy một Việt Nam xinh tươi.
“ Có muốn nghe tớ kể chuyện không? ”
“ Vẫn là vậy mà… ”
“ Mẹ nói trong suốt cuộc chiến…có một bệnh nhân mà bà sẽ không bao giờ quên, một chiến binh Mỹ…tuy lần đầu gặp nhau nhưng đó lại là giây phút cuối cùng của họ. Mẹ nghe ông ta thoi thóp nói trong tuyệt vọng : “ The Flying Dutchman ”
Vì mẹ hiểu tiếng anh, nên mẹ tôi đã cố gắng giải thích cho ông ta hiểu đây là vùng rừng núi Trường Sơn, sẽ không bao giờ có biển… nhưng ông ta đã mãi mãi ra đi trên con tàu Người Hà Lan Bay đó mà khi hòa bình trở lại, mẹ mới hiểu ý nghĩa của người lính năm xưa với ước mong sẽ không gặp những chiến sỹ nơi xa trường trong cùng chuyến đi. Giờ bà mới biết về giấc mơ trên con tàu viễn xứ Người Hà Lan Bay…
Câu chuyện về tàu Hà Lan Bay hiện ra mỗi lúc một nhiều cùng mũi Hảo Vọng… Quân à! Có thể cậu sẽ dận tớ vì nói dối cậu…những hãy cứ như thế này đi…tớ cảm nhận được cậu biết rất nhiều về tớ…”
“ Xin lỗi! ”
“ Chuyến tàu tiếp theo đang đến với tớ và sẽ cập bến mũi Hảo Vọng…tớ phải đi rồi vì không muốn lỡ chuyến tàu. Tuấn và tớ sẽ chờ cậu ở Hảo Vọng sau một thời gian dài nữa…nơi một chuyến tàu Hà Lan Bay cập bến… ”
Quân biết Trang đã đặt chân lên con tàu Hà Lan Bay đó, cậu lặng im để gạt đi nước mắt: “ Trang à! Thật ra thì tớ biết về căn bệnh của cậu và câu chuyện về con tàu Hà Lan Bay, nó chưa bao giờ cập bến trên mũi Hảo Vọng…Ước mơ giản đơn của cậu chỉ là được đám mình trong đất mẹ thôi sao? Là ước mơ cho những linh hồn chiến sỹ xa trường mãi trở về với quê hương, tổ quốc…cho người chiến sỹ cậu chưa bao giờ biết trở về nước Mỹ đã một thời in dấu trong chúng ta. Cho hạnh phúc sau những đau thương…Trang à! Tớ tin, sẽ có một ngày con tàu Người Hà Lan Bay cập bến mũi Hảo Vọng…Tớ yêu cậu! ngay giây phút đầu tiên ”
Hai tháng trước…
Reng…Reng…Reng…
Tiếng chuông báo thức ngân vang khúc ca buồn…từ hôm nhận giấy báo đại học tới giờ, gia đình tôi buồn hơn ai hết. Dù không nói ra nhưng trong ánh mắt của ba mẹ, nó hiện lên một nỗi buồn xa xăm vô bờ bến. Ba mẹ vẫn tôn trọng quyết định của tôi, dẫu vẫn biết là rất khó khăn…nhưng…con xin lỗi!
Trải qua một tuần trong cảm giác làm một sinh viên, tôi lang thang nơi thư viện mộng mơ…và định mệnh đã đến…
“ Cuộc chiến tranh ở Đông Dương ” Vội rút nhẹ cuốn sách, để lộ đầu sạp bên kia, sơ sơ là một cậu bạn cùng lớp đại học tên Tuấn, cậu ấy cũng đang lấy một cuốn sách và để một lỗ hổng tình yêu hiện ra rõ rệt.
Có thể bạn cho đó là duyên số hay định mệnh cũng được?
Có thể bạn nghĩ do một bàn tay vô hình khổng lồ sắp đặt cũng chẳng sao?
Nhưng chỉ cần đơn giản bạn hiểu…trái tim họ đã thuộc về nhau với tiếng sét ái tình…
Tuy tôi vẫn chưa dám nhận lời…vì…vì…
Nhưng đôi cách tình yêu cứ đưa tôi tới bên Tuấn lúc nào không hay? Để rồi khi tôi muốn dừng lại, nó cảm giác khó hơn trong suy nghĩ.
Một tháng đã bình yên qua đi trong niềm vui về khoảnh khắc của tôi, giờ đây chúng tôi sẽ tham gia một cuộc thi thường niên của đại học Luật: “ Chiến tranh và hòa bình ”, nhưng có thể điều ước mơ thời sinh viên đang làm tính cách trong tôi và cậu hiện rõ…
Với tôi, nước Mỹ hiện lên là những đau thương, chết chóc…là nỗi đau ăn sâu vào lòng đất mẹ…nỗi đau về tình thương yêu gia đình không bờ bến của cô bé nhỏ mang tên Lê Minh Trang.
Còn cậu, cuộc sống luôn là hai màu Đen – Trắng rõ rệt, có thể Việt Nam bị tổn thương vì chiến tranh, nhưng các cựu chiến binh Mỹ cũng đâu thoát khỏi lưỡi hái tử thần từ Dioxin…
Và vậy là chúng tôi đã xa dần trong chính những suy nghĩ đối lập…Rồi Tuấn lại tắm mát cho tâm hồn tôi những cơn mưa phùn nhẹ…
Sân thượng C3 - đại học Luật.
“ Tớ không đủ can đảm đối diện với gia đình khi còn nhỏ, bạn bè tớ thường xa lánh chỉ đơn giản gia đình tớ không bình thường. Ngay cả việc tớ giống như bao người khác cũng trở thành điều chẳng bình thường chút nào. Mọi người đều cho đó là phép màu bước ra từ câu chuyện cổ tích và tớ đã tin vào phép màu đó trong suốt 15 năm qua ”
“ 15 năm, vậy giờ…”
“ Chỉ là lớn rồi, đủ để tớ hiểu không có nàng Bạch Tuyết hay cô bé Lọ Lem ngoài đời thực ”
“ Vậy sao? Tớ thì vẫn…vẫn tin có phép màu ”
“ Rồi sẽ đến một lúc cậu nhận ra, phép màu đó chỉ là sự thương hại hoặc đùa giỡn của thần cuộc sống dành cho ta ”
Tuấn ôm tôi vào lòng, kẽ thì thầm vào tai tôi…“ Ngày mai, hãy bắt đầu ước mơ của chúng mình như kế hoạch. Sẽ chẳng còn nhiều thời gian cho “ Chiến Tranh và Hòa Bình ” ”
Chẳng còn nhiều…câu nói đó ám ảnh tôi suốt quãng đường từ ga Hà Nội tới Huế mộng mơ…Cả đoàn có ba người: Tôi, Tuấn và Quân, sơ sơ là em trai sinh đôi của Tuấn.
Tại những miền quê thanh bình của Việt Nam, chúng tôi đã ghi lại mọi khoảnh khắc ngọt ngào trên chặng đường mang tên ước mơ thuở sinh viên.
Và tôi cũng vội chợt nhận ra…
Cái cảm giác hòa bình đơn giản chỉ là ngồi lê quán trà đá trong công viên…nhâm nhi lời bài bát khi một mình ngồi ở thư viện, hay một bà cụ mỉn cười bên cháu gái, rồi cô bé vé số hạnh phúc vì hôm nay cháy hết hàng, sẽ có một bữa cơm ngon bên các bác Cửu Vạn đầy dẫy ngoài đường phố. Hòa bình đơn giản là tình yêu một đôi trai gái bên đồi Sim lộng gió của một miền quê. Hơi thở và nhịp sống trỗi dậy…đó là hạnh phúc hòa bình giản đơn nhất mà hằng ngày vẫn hiện hữu quanh ta…
Còn chiến tranh…nó chưa xuất hiện nhưng luôn ẩn chứa những bí ẩn bất thường…
Tôi mệt mỏi trong những ngày vừa qua, đôi khi muốn gục ngã trong chính cái ước mơ bé nhỏ…
Chiến tranh…cái chiến tranh thực tế chứ không phải tàn dư của nó…
“ Dãy Gara…cậu thấy thế nào Trang? ”
“ Dãy Gara ”
“ Nghe cũng khá ổn…em nghĩ chúng ta có thể thu nhặn nhưng thông tin từ đó ”
Tuấn quay sang nhìn Tôi và Quân: “ Không phải là thu nhặt từ các bài báo, anh muốn sang Gara…để cảm nhận về mùi bom đạn ”
“ Sang Gara…Anh điên sao? Nơi đó đang có chiến sự… ”
“ Vì có chiến sự mới có mùi bom đạn đúng không Trang? ”
“ Tớ… ”
“ Nhất quyết là thế, và sẽ là thế… ”
Đúng vậy? có thể đó đã là định mệnh để mà giờ đây? Đôi khi con người ta hối hận đến vô bờ…
Ngày mai, ngày mai…
Chiếc máy bay B36 đã rời khỏi vùng trời Việt Nam, vùng quê yên bình mà trong cảm nhận của chúng tôi, nó yên bình nhất trong tất cả các vùng trời của thế giới. Ba trái tim cứ lang thang trong không gian lạnh lẽo của Gara để rồi ngày nằng ấm…một trái tim đã không còn đập nữa, nó để lại một nỗi đau quá lớn trong tâm hồn của những người ở lại.
Tôi đứng từ xa nhìn đám tang của Tuấn, có lẽ tôi cảm thấy mình không đủ can đảm đối diện với giây phút cuối cùng đó…cho mãi tới khi đã không còn một ai nữa, tôi mới dám bước lại gần để ngắm nhìn Tuấn…Dù giờ đây, chỉ là khoảng cách vài bước chân…dưới lớp đất kia, Tuấn vẫn đang nằm đấy như chìm vào giấc ngủ bình yên và vĩnh hằng, như bước vào một thế giới khác của sự thanh thảnh…một thế giới mà cuộc sống chậm rãi đến tĩnh lặng…Hình ảnh một cô bé bên nấm mộ vẫn còn xanh lắm giữa lúc chiều ta…
Tôi gục xuống bên cậu, khẽ đặt bàn tay nhẹ lên trên tấm bia, và trào nước mắt…
“ Thuyền viễn xứ…cậu biết câu chuyện đó không? Đó là câu chuyện về chiếc tàu Người Hà Lan Bay…chiếc tàu chở linh hồn chúng ta tới một thế giới khác. Cậu đang trên con tàu đó phải không? Xa Việt Nam rồi, xa thế giới này…liệu cậu sẽ tới đâu? Liệu trong chuyến hành trình của con tàu…cậu có lạnh lẽo giữa chốn đông người không? Tớ đã nghĩ là mình sẽ đặt chân lên chiếc Người Hà Lan Bay đó trước cậu…nhưng giờ, có lẽ cậu sẽ phải chờ tớ nơi phương xa…một chuyến tàu Người Hà Lan Bay cập bến mũi Hảo Vọng ”
Quân đứng sau tôi từ lúc nào không hay, cậu là tôi giật mình…
“ Quân… ”
“ Hãy tiếp tục thực hiện ước mơ của hai người…và tớ sẽ là Tuấn ”
“ Quân…”
“ Tớ không quan tâm mình là ai…là anh Tuấn hay Quân, với tớ điều đó không còn quan trọng nữa. Chỉ cần bên cậu…vậy là đủ rồi…”
“ Nhưng ”
“ Thay Tuấn, và cùng cậu thi tiếp cuộc thi…“ Chiến Tranh và Hòa Bình ”, đó là ước mơ cuối cùng của anh và tớ cũng muốn trong đoạn đường tiếp theo của cậu, sẽ có một bóng hình khác ”
“ Tớ…tớ sợ mình không làm được ”
“ Nếu cậu không làm được…Thì tớ sẽ mãi mãi là anh ấy ”
“ Xin lỗi ”
Quân ôm chặt tôi nhưng thể cậu sợ nếu buông tay, tôi sẽ bước chân lên chuyến tàu Hà Lan Bay đó…Nhưng có thể…tôi…sẽ…
Và rồi, ngày mai…lại một ngày mai của bầu trời Hà Nội thân thuộc, khi lũ chim đua nhau hót mừng và con đường ngập tràn sắc hoa…
Ước mơ của tôi và Tuấn cũng kết thúc…với nụ cười chiến thắng đầy hạnh phúc của Quân và nỗi đau riêng của mình…
Là một ước nguyện nhỏ bé nhưng tôi vẫn thỏa lòng…tuy vẫn còn nhiều khát vọng của tuổi trẻ nhưng có lẽ thời gian đã gần hết, và tôi chẳng thể làm khác được ngoài cách chấp nhận…Rồi những ước mơ kia, sẽ theo tôi trên con tàu Người Hà Lan Bay.
Chúng tôi tới bãi bồi Sông Hồng như mọi khi..gục đầu vào vai Quân, có thể đây là giây phút cuối cùng tôi được nhìn thấy một Việt Nam xinh tươi.
“ Có muốn nghe tớ kể chuyện không? ”
“ Vẫn là vậy mà… ”
“ Mẹ nói trong suốt cuộc chiến…có một bệnh nhân mà bà sẽ không bao giờ quên, một chiến binh Mỹ…tuy lần đầu gặp nhau nhưng đó lại là giây phút cuối cùng của họ. Mẹ nghe ông ta thoi thóp nói trong tuyệt vọng : “ The Flying Dutchman ”
Vì mẹ hiểu tiếng anh, nên mẹ tôi đã cố gắng giải thích cho ông ta hiểu đây là vùng rừng núi Trường Sơn, sẽ không bao giờ có biển… nhưng ông ta đã mãi mãi ra đi trên con tàu Người Hà Lan Bay đó mà khi hòa bình trở lại, mẹ mới hiểu ý nghĩa của người lính năm xưa với ước mong sẽ không gặp những chiến sỹ nơi xa trường trong cùng chuyến đi. Giờ bà mới biết về giấc mơ trên con tàu viễn xứ Người Hà Lan Bay…
Câu chuyện về tàu Hà Lan Bay hiện ra mỗi lúc một nhiều cùng mũi Hảo Vọng… Quân à! Có thể cậu sẽ dận tớ vì nói dối cậu…những hãy cứ như thế này đi…tớ cảm nhận được cậu biết rất nhiều về tớ…”
“ Xin lỗi! ”
“ Chuyến tàu tiếp theo đang đến với tớ và sẽ cập bến mũi Hảo Vọng…tớ phải đi rồi vì không muốn lỡ chuyến tàu. Tuấn và tớ sẽ chờ cậu ở Hảo Vọng sau một thời gian dài nữa…nơi một chuyến tàu Hà Lan Bay cập bến… ”
Quân biết Trang đã đặt chân lên con tàu Hà Lan Bay đó, cậu lặng im để gạt đi nước mắt: “ Trang à! Thật ra thì tớ biết về căn bệnh của cậu và câu chuyện về con tàu Hà Lan Bay, nó chưa bao giờ cập bến trên mũi Hảo Vọng…Ước mơ giản đơn của cậu chỉ là được đám mình trong đất mẹ thôi sao? Là ước mơ cho những linh hồn chiến sỹ xa trường mãi trở về với quê hương, tổ quốc…cho người chiến sỹ cậu chưa bao giờ biết trở về nước Mỹ đã một thời in dấu trong chúng ta. Cho hạnh phúc sau những đau thương…Trang à! Tớ tin, sẽ có một ngày con tàu Người Hà Lan Bay cập bến mũi Hảo Vọng…Tớ yêu cậu! ngay giây phút đầu tiên ”
saving score / loading statistics ...