Text Practice Mode
8. ƯỚC MƠ ĐANG Ở NƠI NÀO - Nguyễn Thảo Nguyên (Bài tham dự cuộc thi viết:"chuyện về những ước mơ"
2
2019 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Anh có làn da nâu bánh mật rất khỏe khoắn. Sống mũi cao. Nụ cười sảng khoái. Mái tóc nâu. Anh cao dễ đến một mét tám, Hân chỉ đứng đến vai anh. Và đặc biệt nhất, anh có một đôi mắt khiến người khác không thể nào quên khi nhìn vào. Đôi mắt màu xám tro, một mí, đuôi mắt rất dài, đường mí đậm, hai con ngươi sáng và trong vắt như thể anh đeo kính áp tròng.
Một tối chủ nhật, Hân đến quán bar gần nhà như thường lệ. Thực ra nó không thích không khí hỗn loạn ở bar, cũng chưa từng thử nhảy nhót bao giờ. Nó vào quán bar này chỉ vì ly cocktail Blue Lagoon ngon tuyệt của anh bartender ở đây – hương vị mà nó không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.
Nó gặp anh Bánh Mật – nó gọi anh như vậy – Anh học việc pha chế rượu.
- Học việc ạ? – Hân thốt lên đầy ngạc nhiên.
- Ừ, học pha chế. – Bánh Mật mỉm cười. Suốt từ lúc mới gặp, anh chẳng ngẩng lên nhìn Hân lấy một lần. Anh ngồi im, mắt không hề di chuyển đi đâu mà chỉ chăm chăm xuống đất, hai tay buông thõng như đang suy nghĩ gì. Trông thật lạ đời. – Bởi vì làm bartender là ước mơ của anh.
Hân mím chặt môi.
Ước mơ?
Đối với Hân, cuộc sống vốn dĩ chẳng cần phải có ước mơ. Nó chỉ cần có một công việc ổn định, lấy một anh chồng tốt tính, sinh con và sống đời bình dị, thế là đủ. Ước mơ để làm gì chứ khi nó đã có chỗ làm ở công ty bố, tương lai nó đã được vạch sẵn, chẳng còn gì phải lo lắng nữa?
- Thế sao anh lại ngồi đấy? Anh không xem anh Quân pha chế ạ?
- Anh đang xem đấy. – Bánh Mật lại cười. Anh chàng này rất hay cười.
- Đang xem ạ? – Hân trợn tròn mắt. – Anh nhìn xuống đất mà?
Quân đi qua chỗ Hân đúng lúc đó. Chàng bartender đặt trước mặt nó một ly Blue Lagoon sóng sánh rồi thì thầm.
- Cậu ấy bị mù.
*
Hân nhìn chăm chăm vào đôi mắt dài sáng long lanh của Bánh Mật.
Có phải vì anh ấy mù nên bù lại, trời đã ban tặng cho anh một đôi mắt tuyệt đẹp như thế kia chăng?
- Tại sao anh lại chọn nghề bartender? – Hân hỏi. – Em không có ý gì đâu… Nếu chuyện này làm anh buồn thì em xin lỗi, nhưng em tò mò lắm. Làm bartender không phải là quá khó với một người bị mù ạ?
- Ồ. – Bánh Mật lúc lắc đầu. – Đừng coi mù là một khiếm khuyết của anh thế chứ.
- Nhưng…
- Đôi mắt của anh không nhìn thấy được không phải là một khó khăn. – Anh mỉm cười. – Ngay từ đầu, anh đã coi đó là một sự may mắn rồi. Bởi nhờ thế mà anh có thể tự tưởng tượng ra mọi thứ theo ý thích của riêng anh. Ví dụ nhé, trong mắt anh thì em đẹp như một nàng công chúa vậy. Em có đôi môi đỏ mọng và mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh.
- Anh sẽ thất vọng nếu nhìn thấy em đấy! – Hân phá lên cười.
- Ồ, nhưng anh đâu cần sợ điều đó phải không?
Anh chàng này không những hay cười, mà còn rất lạc quan. Bình thường, Hân sẽ có cảm giác buồn và thương hại trước một người mù, nhưng ở bên cạnh Bánh Mật nó chỉ thấy mỗi vui vẻ.
Một lúc sau, Quân mang ra một khay đựng rất nhiều nguyên liệu, chanh tây cắt thành những múi nhỏ, chanh cắt lát mỏng dính, nước trắng, đường, rượu rum, lá bạc hà... đặt trước mặt Bánh Mật.
- Mojito?
- Bingo. – Quân bật cười.
- Hay quá. – Hân reo lên. – Sao anh biết? Nhờ mùi ạ?
- Một may mắn khác của người mù. – Bánh Mật gật đầu. – Các giác quan khác đều rất nhạy bén, như để bù đắp cho đôi mắt vậy đó.
Hân tròn mắt nhìn Bánh Mật bắt tay vào công việc pha chế. Những ngón tay dài chai sần của anh lần tìm từng thứ dụng cụ, nguyên liệu. Quân đã đặt sẵn cho Bánh Mật một cái âu trước mặt. Bánh Mật cho chanh, lá bạc hà, syrup vào ây và dùng thìa dằm nhỏ. Anh lọc bã đi, chỉ để lại chút nước màu xanh óng. Anh cầm chai nước trắng lên, rót từ từ vào âu. Thế rồi Bánh Mật lại lần lần tay trên bàn. Quân dúi vào tay anh một chiếc thìa nhỏ.
- Cảm ơn. – Bánh Mật lẩm bẩm.
Anh lại lần tay tìm đến hũ đường, múc đường hòa vào nước chanh. Anh làm rơi khá nhiều đường ra bàn, nhưng Quân không nói gì. Tiếp đó, Bánh Mật cho thêm vài viên đá, vài thìa rượu rum và một chút rượu chanh nữa. Cầm thìa trên tay, anh múc một chút nước lên nếm thử, rồi lại cho thêm chút rượu chanh, rồi lại nếm. Đôi mắt dài của anh long lanh, chốc chốc lại nheo lại như bị chói nắng. Đôi mắt một mí ấy khi nheo lại trông chẳng khác gì sợi chỉ, nhưng nhìn vào Hân lại cảm thấy rất vui.
Đôi mắt một người mù trông thường rất vô hồn, trừ mắt Bánh Mật.
Anh nở một nụ cười sáng như nắng khi rót nước từ âu vào ly, gài hai lát chanh vào thành ly và cắm ống hút màu xanh mạ đã được uốn sẵn thành hình trái tim lên đó.
- Rớt nước ra ngoài kìa. – Hân thì thầm. Quân huých nó một cái, nó im bặt.
Quân thử trước, sau đó mới đến Hân. Vị rượu rum nồng nàn hòa quyện với vị chua dịu của chanh, vị tươi mát của bạc hà, khiến Hân như được thổi vào cơ thể một làn gió nguyên sơ và ngọt lành đến từ biển cả bao la vậy.
- Hơi chua một chút. – Quân gật gù nhận xét. – Nhưng mới làm mà được thế là tuyệt vời rồi. Vị giác của cậu khá hơn của tôi. Hồi mới học tôi đâu có được thế.
- Em thấy vừa mà!
Bánh Mật không nói gì, chỉ cười, nụ cười đầy sảng khoái của một kẻ chẳng quan tâm đến xung quanh. Hân tự hỏi nếu nó không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, liệu bây giờ nó có còn sống không hay đã quá nản chí mà tự tử rồi?
- Ngon tuyệt anh ạ!
- Em hỏi tại sao anh thích làm bartender dù mắt không nhìn thấy gì đúng không? – Bánh Mật bỗng thì thầm đầy vẻ dí dỏm. – Bây giờ em đã hiểu chưa?
- Dạ?
- Chậm tiêu ghê. – Anh chống tay lên cằm, lại cười. – Em thấy nó ngon đúng không? Đó là thành quả của anh. Anh cảm thấy hạnh phúc khi người khác thưởng thức ly nước do mình làm ra. Hơn nữa, anh thích mê cảm giác được sử dụng những nguyên liệu khác nhau, hòa trộn chúng và cho ra một hương vị mới lạ. Anh thích cảm giác được tự tìm tòi, thử những công thức mới. Anh thích cảm giác vị của một ly nước thay đổi liên tục trên đầu lưỡi mình, lần sau lại ngon hơn, ngon hơn lần trước. Anh thích tất cả những cảm giác đó… tuyệt vời lắm. Được tự tay làm ra một ly nước thật ngon, không phải là rất tuyệt sao? Giấc mơ của anh đấy, từ bé rồi, vì anh đã từng được mẹ pha cho rất nhiều loại nước hoa quả. Anh uống chúng, và tự hỏi không biết chúng có thể ngon hơn nữa được không? Không biết mình có thể pha được như thế này không, hay chỉ mẹ mới làm được? Không biết khi mình pha và cho người khác uống, người ta có thấy tuyệt vời như mình cảm thấy bây giờ? Thế rồi anh nghĩ, lớn lên mình nhất định phải thử.
Bánh Mật cứ thao thao bất tuyệt như thể ngoài những ly nước ra, anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác vậy.
Hân bỗng chột dạ. Từ bé đến giờ, đã có điều gì làm nó thích thú đến độ hai mắt sáng bừng lên như Bánh Mật chưa nhỉ?
Hình như là chưa.
Nó bỗng nhiên tò mò. Nó muốn biết cảm giác được thích thú trước một công việc gì đó.
- Nhưng nếu không nhìn được, làm sao anh biết màu của ly nước có đẹp không? Em nghĩ làm một bartender thì việc trang trí ly nước thật bắt mắt quan trọng lắm mà.
- Nhiều khi vị của ly nước sẽ cho biết màu sắc của nó. – Quân nói xen vào.
- Không, không. – Bánh Mật lắc đầu. – Anh không quan tâm màu sắc của nó thế nào, bởi vì trong tâm trí anh màu của chúng luôn luôn đẹp nhất, lung linh nhất rồi, phải không?
Hân nhìn Bánh Mật, đôi mắt anh sáng long lanh.
Anh suy nghĩ và hành động như người trên mây. Như một kẻ từ cổ tích bước ra và tin tưởng vào mọi giấc mơ hoang đường vậy. Có lẽ cách sống ấy giúp một người mù như anh giữ vững tinh thần, dù với Hân thì nó hơi thừa lãng mạn và thiếu thực tế.
Hay những người có ước mơ cho riêng mình đều suy nghĩ như vậy? Hay vì Hân quá khô khan? Nó bỗng nhiên muốn ước mơ…
- Anh hay thật. – Nó bật cười.
*
Ngày Bánh Mật đột ngột bỏ đi khỏi quán bar đó, Hân đã khóc rất nhiều. Do bị mù, anh làm vỡ một cái ly rất quý, chủ quán đã đuổi việc anh, hơn nữa một mảnh vỡ đã khía vào tay anh sâu đến nỗi phải khâu tám mũi. Nó nghĩ rằng Bánh Mật đã bỏ cuộc. Anh bỏ cuộc bất ngờ quá, khiến Hân ngờ ngợ không hiểu kẻ đã tươi roi rói kể cho nó câu chuyện về ước mơ của mình rốt cuộc có phải là thật, hay là nó tưởng tượng ra? Nó đã tưởng anh sẽ không bao giờ chùn bước.
Hân bắt đầu hành trình đi tìm kiếm ước mơ. Khi nó nói rằng sẽ hoãn thi đại học một năm và xin tiền để thực hiện một chuyến phượt, bố mẹ nó đã rất ngạc nhiên. Có cả tức tối nữa. Nhưng Hân không nao núng.
Không ai là không có ước mơ. Bánh Mật đã dạy Hân điều đó. Ước mơ của Hân giờ đang trú ngụ ở nơi nào trên thế giới bao la này nhỉ?
Rồi nó sẽ tìm ra thôi.
Nó sẽ gặp lại Bánh Mật nữa. Nó sẽ quát anh thật to, rằng tại sao người đã giúp nó nhận ra ước mơ quan trọng như thế nào lại dễ dàng bỏ cuộc đến vậy? Tại sao không tiếp tục bước đi? Cười lên, cười lên, và pha cho em một ly mojito nào, nó sẽ nói vậy đấy. Biết đâu chính nó lại là người truyền cho Bánh Mật nghị lực, như anh đã từng làm với nó?
Trước khi lên đường, Hân dành một chút thời gian ngồi ở quán bar gần nhà.
- Em đi nhé. – Nó nói thế với Bánh Mật trong tưởng tượng. – Khi nào gặp lại, em sẽ có ước mơ cho mà xem, một ước mơ đẹp không kém gì của anh đâu, và anh sẽ phải xấu hổ…
Một tối chủ nhật, Hân đến quán bar gần nhà như thường lệ. Thực ra nó không thích không khí hỗn loạn ở bar, cũng chưa từng thử nhảy nhót bao giờ. Nó vào quán bar này chỉ vì ly cocktail Blue Lagoon ngon tuyệt của anh bartender ở đây – hương vị mà nó không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.
Nó gặp anh Bánh Mật – nó gọi anh như vậy – Anh học việc pha chế rượu.
- Học việc ạ? – Hân thốt lên đầy ngạc nhiên.
- Ừ, học pha chế. – Bánh Mật mỉm cười. Suốt từ lúc mới gặp, anh chẳng ngẩng lên nhìn Hân lấy một lần. Anh ngồi im, mắt không hề di chuyển đi đâu mà chỉ chăm chăm xuống đất, hai tay buông thõng như đang suy nghĩ gì. Trông thật lạ đời. – Bởi vì làm bartender là ước mơ của anh.
Hân mím chặt môi.
Ước mơ?
Đối với Hân, cuộc sống vốn dĩ chẳng cần phải có ước mơ. Nó chỉ cần có một công việc ổn định, lấy một anh chồng tốt tính, sinh con và sống đời bình dị, thế là đủ. Ước mơ để làm gì chứ khi nó đã có chỗ làm ở công ty bố, tương lai nó đã được vạch sẵn, chẳng còn gì phải lo lắng nữa?
- Thế sao anh lại ngồi đấy? Anh không xem anh Quân pha chế ạ?
- Anh đang xem đấy. – Bánh Mật lại cười. Anh chàng này rất hay cười.
- Đang xem ạ? – Hân trợn tròn mắt. – Anh nhìn xuống đất mà?
Quân đi qua chỗ Hân đúng lúc đó. Chàng bartender đặt trước mặt nó một ly Blue Lagoon sóng sánh rồi thì thầm.
- Cậu ấy bị mù.
*
Hân nhìn chăm chăm vào đôi mắt dài sáng long lanh của Bánh Mật.
Có phải vì anh ấy mù nên bù lại, trời đã ban tặng cho anh một đôi mắt tuyệt đẹp như thế kia chăng?
- Tại sao anh lại chọn nghề bartender? – Hân hỏi. – Em không có ý gì đâu… Nếu chuyện này làm anh buồn thì em xin lỗi, nhưng em tò mò lắm. Làm bartender không phải là quá khó với một người bị mù ạ?
- Ồ. – Bánh Mật lúc lắc đầu. – Đừng coi mù là một khiếm khuyết của anh thế chứ.
- Nhưng…
- Đôi mắt của anh không nhìn thấy được không phải là một khó khăn. – Anh mỉm cười. – Ngay từ đầu, anh đã coi đó là một sự may mắn rồi. Bởi nhờ thế mà anh có thể tự tưởng tượng ra mọi thứ theo ý thích của riêng anh. Ví dụ nhé, trong mắt anh thì em đẹp như một nàng công chúa vậy. Em có đôi môi đỏ mọng và mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh.
- Anh sẽ thất vọng nếu nhìn thấy em đấy! – Hân phá lên cười.
- Ồ, nhưng anh đâu cần sợ điều đó phải không?
Anh chàng này không những hay cười, mà còn rất lạc quan. Bình thường, Hân sẽ có cảm giác buồn và thương hại trước một người mù, nhưng ở bên cạnh Bánh Mật nó chỉ thấy mỗi vui vẻ.
Một lúc sau, Quân mang ra một khay đựng rất nhiều nguyên liệu, chanh tây cắt thành những múi nhỏ, chanh cắt lát mỏng dính, nước trắng, đường, rượu rum, lá bạc hà... đặt trước mặt Bánh Mật.
- Mojito?
- Bingo. – Quân bật cười.
- Hay quá. – Hân reo lên. – Sao anh biết? Nhờ mùi ạ?
- Một may mắn khác của người mù. – Bánh Mật gật đầu. – Các giác quan khác đều rất nhạy bén, như để bù đắp cho đôi mắt vậy đó.
Hân tròn mắt nhìn Bánh Mật bắt tay vào công việc pha chế. Những ngón tay dài chai sần của anh lần tìm từng thứ dụng cụ, nguyên liệu. Quân đã đặt sẵn cho Bánh Mật một cái âu trước mặt. Bánh Mật cho chanh, lá bạc hà, syrup vào ây và dùng thìa dằm nhỏ. Anh lọc bã đi, chỉ để lại chút nước màu xanh óng. Anh cầm chai nước trắng lên, rót từ từ vào âu. Thế rồi Bánh Mật lại lần lần tay trên bàn. Quân dúi vào tay anh một chiếc thìa nhỏ.
- Cảm ơn. – Bánh Mật lẩm bẩm.
Anh lại lần tay tìm đến hũ đường, múc đường hòa vào nước chanh. Anh làm rơi khá nhiều đường ra bàn, nhưng Quân không nói gì. Tiếp đó, Bánh Mật cho thêm vài viên đá, vài thìa rượu rum và một chút rượu chanh nữa. Cầm thìa trên tay, anh múc một chút nước lên nếm thử, rồi lại cho thêm chút rượu chanh, rồi lại nếm. Đôi mắt dài của anh long lanh, chốc chốc lại nheo lại như bị chói nắng. Đôi mắt một mí ấy khi nheo lại trông chẳng khác gì sợi chỉ, nhưng nhìn vào Hân lại cảm thấy rất vui.
Đôi mắt một người mù trông thường rất vô hồn, trừ mắt Bánh Mật.
Anh nở một nụ cười sáng như nắng khi rót nước từ âu vào ly, gài hai lát chanh vào thành ly và cắm ống hút màu xanh mạ đã được uốn sẵn thành hình trái tim lên đó.
- Rớt nước ra ngoài kìa. – Hân thì thầm. Quân huých nó một cái, nó im bặt.
Quân thử trước, sau đó mới đến Hân. Vị rượu rum nồng nàn hòa quyện với vị chua dịu của chanh, vị tươi mát của bạc hà, khiến Hân như được thổi vào cơ thể một làn gió nguyên sơ và ngọt lành đến từ biển cả bao la vậy.
- Hơi chua một chút. – Quân gật gù nhận xét. – Nhưng mới làm mà được thế là tuyệt vời rồi. Vị giác của cậu khá hơn của tôi. Hồi mới học tôi đâu có được thế.
- Em thấy vừa mà!
Bánh Mật không nói gì, chỉ cười, nụ cười đầy sảng khoái của một kẻ chẳng quan tâm đến xung quanh. Hân tự hỏi nếu nó không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, liệu bây giờ nó có còn sống không hay đã quá nản chí mà tự tử rồi?
- Ngon tuyệt anh ạ!
- Em hỏi tại sao anh thích làm bartender dù mắt không nhìn thấy gì đúng không? – Bánh Mật bỗng thì thầm đầy vẻ dí dỏm. – Bây giờ em đã hiểu chưa?
- Dạ?
- Chậm tiêu ghê. – Anh chống tay lên cằm, lại cười. – Em thấy nó ngon đúng không? Đó là thành quả của anh. Anh cảm thấy hạnh phúc khi người khác thưởng thức ly nước do mình làm ra. Hơn nữa, anh thích mê cảm giác được sử dụng những nguyên liệu khác nhau, hòa trộn chúng và cho ra một hương vị mới lạ. Anh thích cảm giác được tự tìm tòi, thử những công thức mới. Anh thích cảm giác vị của một ly nước thay đổi liên tục trên đầu lưỡi mình, lần sau lại ngon hơn, ngon hơn lần trước. Anh thích tất cả những cảm giác đó… tuyệt vời lắm. Được tự tay làm ra một ly nước thật ngon, không phải là rất tuyệt sao? Giấc mơ của anh đấy, từ bé rồi, vì anh đã từng được mẹ pha cho rất nhiều loại nước hoa quả. Anh uống chúng, và tự hỏi không biết chúng có thể ngon hơn nữa được không? Không biết mình có thể pha được như thế này không, hay chỉ mẹ mới làm được? Không biết khi mình pha và cho người khác uống, người ta có thấy tuyệt vời như mình cảm thấy bây giờ? Thế rồi anh nghĩ, lớn lên mình nhất định phải thử.
Bánh Mật cứ thao thao bất tuyệt như thể ngoài những ly nước ra, anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác vậy.
Hân bỗng chột dạ. Từ bé đến giờ, đã có điều gì làm nó thích thú đến độ hai mắt sáng bừng lên như Bánh Mật chưa nhỉ?
Hình như là chưa.
Nó bỗng nhiên tò mò. Nó muốn biết cảm giác được thích thú trước một công việc gì đó.
- Nhưng nếu không nhìn được, làm sao anh biết màu của ly nước có đẹp không? Em nghĩ làm một bartender thì việc trang trí ly nước thật bắt mắt quan trọng lắm mà.
- Nhiều khi vị của ly nước sẽ cho biết màu sắc của nó. – Quân nói xen vào.
- Không, không. – Bánh Mật lắc đầu. – Anh không quan tâm màu sắc của nó thế nào, bởi vì trong tâm trí anh màu của chúng luôn luôn đẹp nhất, lung linh nhất rồi, phải không?
Hân nhìn Bánh Mật, đôi mắt anh sáng long lanh.
Anh suy nghĩ và hành động như người trên mây. Như một kẻ từ cổ tích bước ra và tin tưởng vào mọi giấc mơ hoang đường vậy. Có lẽ cách sống ấy giúp một người mù như anh giữ vững tinh thần, dù với Hân thì nó hơi thừa lãng mạn và thiếu thực tế.
Hay những người có ước mơ cho riêng mình đều suy nghĩ như vậy? Hay vì Hân quá khô khan? Nó bỗng nhiên muốn ước mơ…
- Anh hay thật. – Nó bật cười.
*
Ngày Bánh Mật đột ngột bỏ đi khỏi quán bar đó, Hân đã khóc rất nhiều. Do bị mù, anh làm vỡ một cái ly rất quý, chủ quán đã đuổi việc anh, hơn nữa một mảnh vỡ đã khía vào tay anh sâu đến nỗi phải khâu tám mũi. Nó nghĩ rằng Bánh Mật đã bỏ cuộc. Anh bỏ cuộc bất ngờ quá, khiến Hân ngờ ngợ không hiểu kẻ đã tươi roi rói kể cho nó câu chuyện về ước mơ của mình rốt cuộc có phải là thật, hay là nó tưởng tượng ra? Nó đã tưởng anh sẽ không bao giờ chùn bước.
Hân bắt đầu hành trình đi tìm kiếm ước mơ. Khi nó nói rằng sẽ hoãn thi đại học một năm và xin tiền để thực hiện một chuyến phượt, bố mẹ nó đã rất ngạc nhiên. Có cả tức tối nữa. Nhưng Hân không nao núng.
Không ai là không có ước mơ. Bánh Mật đã dạy Hân điều đó. Ước mơ của Hân giờ đang trú ngụ ở nơi nào trên thế giới bao la này nhỉ?
Rồi nó sẽ tìm ra thôi.
Nó sẽ gặp lại Bánh Mật nữa. Nó sẽ quát anh thật to, rằng tại sao người đã giúp nó nhận ra ước mơ quan trọng như thế nào lại dễ dàng bỏ cuộc đến vậy? Tại sao không tiếp tục bước đi? Cười lên, cười lên, và pha cho em một ly mojito nào, nó sẽ nói vậy đấy. Biết đâu chính nó lại là người truyền cho Bánh Mật nghị lực, như anh đã từng làm với nó?
Trước khi lên đường, Hân dành một chút thời gian ngồi ở quán bar gần nhà.
- Em đi nhé. – Nó nói thế với Bánh Mật trong tưởng tượng. – Khi nào gặp lại, em sẽ có ước mơ cho mà xem, một ước mơ đẹp không kém gì của anh đâu, và anh sẽ phải xấu hổ…
saving score / loading statistics ...