Text Practice Mode
Bạn có nghĩ mình thông minh?
created May 21st 2020, 06:59 by KimChungPham
4
568 words
29 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Nhớ lại xem những ai đã từng bảo bạn thông minh?
Bạn có bao giờ tự nghĩ "Ừ mình thông minh" không?
Còn mình thì thường xuyên nghĩ vậy đấy. Cũng không hiểu sao, trong sổ học bạ của mình, GV chủ nhiệm viết gì cũng có, khen chê đủ thứ, nhưng nhất quyết là có từ THÔNG MINH.
Ngày bé, bố mẹ mình hay bảo "á, con này thông minh đấy!", bạn bè, người quen cũng bảo "ơ, thông minh nhờ". Đến người qua đường vào mua hàng (ngày xưa nhà mình bán đồ tạp hoá lặt vặt ấy) cũng bảo "ơ, con bé này thông minh nhỉ". Mà có gì to tát đâu. Chỉ vì đợt đó bé quá, bình thường người ta mua hàng chỉ đưa tờ 5k, 10k, muốn tính tiền thừa thì dùng tay đếm, lúc đó được đưa 20k, thế là mình hết ngón tay, ngồi xuống dùng luôn cả chân đếm luôn cho đủ. Đơn giản vây thôi, cũng được khen là thông minh chứ ^^.
Thế là mình mặc định mình thông minh từ bé, cũng buồn cười! Nhưng kệ!
Lâu dần lớn lên, hễ có tình huống gì xảy ra, cần giải pháp cho bất cứ điều gì, dù lớn hay nhỏ, trong đầu mình vô thức cứ xuất hiện cái điều ấy: mình thông minh mà, mình sẽ tìm ra cách sớm thôi. Đây HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI ĐIỀU MÌNH NÓI RA MIỆNG, hay là ÉP BẢN THÂN NGHĨ VẬY mà có lẽ do được ám thị - nhắc đi nhắc lại nhiều lần quá, nên tiềm thức mình vô tình chấp nhận đó là sự thực ấy. Thế rồi đúng là mỗi lần làm được gì đó, dù to dù nhỏ, việc 1 mình hay cả nhóm, thì mình cũng lại tặc lữỡi "Ờ đúng, mình thông minh, nên mình làm được thật!"
Và cho đến tận bây giờ, mình cũng chả biết là mình thông minh hay không, mà điều đó cũng không quan trọng nữa. Điều quan trọng là mỗi khi mình nghĩ như vậy, làm đầu óc mình tích cực hơn, phấn khởi hơn, nhiều năng ượng hơn, cảm thấy sáng suốt hơn và tất nhiên là nghĩ a nhiều thứ hay ho hơn. Và điều đó làm cho mình hạnh phúc!
Như vậy là quá đủ với mình rồi! Hé Hé
Và từ đây mình rút ra bài học, hãy nhắc đi nhắc lại, hãy tâm niệm, khắc sâu điều bạn muốn, hàng ngày, hàng giờ, từng khoảnh khắc. Không phải là sự khát khao muốn ở hữu và lại lo lắng lỡ như không đạt được. Mà là tâm niệm từ sâu thẳm nội tâm, từ trái tim, từ sự tin tưởng tuyệt đối của chính mình ấy!
Lâu dần nó sẽ chui tọt vào não bạn lúc nào không hay. Và đến 1 thời gian đủ lâu, sự "vô tình" đủ nhiều, nó sẽ đến thành sự thật. Mà nếu (có thể bạn nghĩ) điều đó chưa biến thành sự thật (như điều mình vừa nói là không biết mình có thông minh hay không), thì cũng sẽ mang đến những kết quả tích cực hơn, cảm xúc thoải mái hơn, và đưa bạn gần hơn với thứ bạn mong muốn!
Thật đấy! Mình chia sẻ với niềm tin tuyệt đối của mình. Các bạn tin mình chứ?
Kim Chung Pham
Bạn có bao giờ tự nghĩ "Ừ mình thông minh" không?
Còn mình thì thường xuyên nghĩ vậy đấy. Cũng không hiểu sao, trong sổ học bạ của mình, GV chủ nhiệm viết gì cũng có, khen chê đủ thứ, nhưng nhất quyết là có từ THÔNG MINH.
Ngày bé, bố mẹ mình hay bảo "á, con này thông minh đấy!", bạn bè, người quen cũng bảo "ơ, thông minh nhờ". Đến người qua đường vào mua hàng (ngày xưa nhà mình bán đồ tạp hoá lặt vặt ấy) cũng bảo "ơ, con bé này thông minh nhỉ". Mà có gì to tát đâu. Chỉ vì đợt đó bé quá, bình thường người ta mua hàng chỉ đưa tờ 5k, 10k, muốn tính tiền thừa thì dùng tay đếm, lúc đó được đưa 20k, thế là mình hết ngón tay, ngồi xuống dùng luôn cả chân đếm luôn cho đủ. Đơn giản vây thôi, cũng được khen là thông minh chứ ^^.
Thế là mình mặc định mình thông minh từ bé, cũng buồn cười! Nhưng kệ!
Lâu dần lớn lên, hễ có tình huống gì xảy ra, cần giải pháp cho bất cứ điều gì, dù lớn hay nhỏ, trong đầu mình vô thức cứ xuất hiện cái điều ấy: mình thông minh mà, mình sẽ tìm ra cách sớm thôi. Đây HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI ĐIỀU MÌNH NÓI RA MIỆNG, hay là ÉP BẢN THÂN NGHĨ VẬY mà có lẽ do được ám thị - nhắc đi nhắc lại nhiều lần quá, nên tiềm thức mình vô tình chấp nhận đó là sự thực ấy. Thế rồi đúng là mỗi lần làm được gì đó, dù to dù nhỏ, việc 1 mình hay cả nhóm, thì mình cũng lại tặc lữỡi "Ờ đúng, mình thông minh, nên mình làm được thật!"
Và cho đến tận bây giờ, mình cũng chả biết là mình thông minh hay không, mà điều đó cũng không quan trọng nữa. Điều quan trọng là mỗi khi mình nghĩ như vậy, làm đầu óc mình tích cực hơn, phấn khởi hơn, nhiều năng ượng hơn, cảm thấy sáng suốt hơn và tất nhiên là nghĩ a nhiều thứ hay ho hơn. Và điều đó làm cho mình hạnh phúc!
Như vậy là quá đủ với mình rồi! Hé Hé
Và từ đây mình rút ra bài học, hãy nhắc đi nhắc lại, hãy tâm niệm, khắc sâu điều bạn muốn, hàng ngày, hàng giờ, từng khoảnh khắc. Không phải là sự khát khao muốn ở hữu và lại lo lắng lỡ như không đạt được. Mà là tâm niệm từ sâu thẳm nội tâm, từ trái tim, từ sự tin tưởng tuyệt đối của chính mình ấy!
Lâu dần nó sẽ chui tọt vào não bạn lúc nào không hay. Và đến 1 thời gian đủ lâu, sự "vô tình" đủ nhiều, nó sẽ đến thành sự thật. Mà nếu (có thể bạn nghĩ) điều đó chưa biến thành sự thật (như điều mình vừa nói là không biết mình có thông minh hay không), thì cũng sẽ mang đến những kết quả tích cực hơn, cảm xúc thoải mái hơn, và đưa bạn gần hơn với thứ bạn mong muốn!
Thật đấy! Mình chia sẻ với niềm tin tuyệt đối của mình. Các bạn tin mình chứ?
Kim Chung Pham
saving score / loading statistics ...