eng
competition

Text Practice Mode

Tôi đang rất hạnh phúc rồi, tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa?

created Apr 25th, 20:21 by SuNaimi


0


Rating

697 words
24 completed
00:00
Hồi nhỏ nhà tôi nghèo lắm, những hôm chỉ ăn cơm rang với mắm. Khi ấy một bữa ăn thịt cũng quá xa xỉ, khi ấy tôi thích ăn bánh kem, tôi cảm thấy được ăn bánh kem một chuyện rất hạnh phúc, nhưng chỉ thi thoảng mới được ăn một miếng nhỏ xíu khi dự sinh nhật đứa bạn nhà khá giả. Giờ đây tôi thể ăn bánh kem bất cứ lúc nào tôi muốn, cả khi không phải sinh nhật mình tôi cũng thể tự mua cả một chiếc bánh to. Tôi ăn cả những loại bánh kem đắt tiền trong những tiệm bánh cao cấp. Tôi đưa mẹ đi ăn buffet nhà hàng sang chảnh đắt tiền.
 
Trước đây tôi ngưỡng mộ các bạn trong lớp quần áo đẹp, còn tôi thì chỉ thể mặc lại đồ của họ hàng, hầu hết đều không đẹp khi còn chẳng vừa người, từ khi tôi ý thức đến giờ, hình như mẹ mới mua cho tôi 2 chiếc quần mới. Lên cấp 2 cấp 3 khi đã để ý đến ăn mặc hơn, tôi muốn tự mua quần áo mới, mỗi lần đều năn nỉ gãy lưỡi mới được ngoại cho vài chục nghìn để đi chợ mua đồ. Giờ đây tôi thể thoải mái mua váy áo mình thích, váy giá trị lên đến cả triệu, quần áo chật tủ phải đem cho bớt, những bộ tôi đem cho ngay cả khi chưa mặc lần nào, mua về thấy không hợp. Tôi thể sắm áo mới cho ông bà, cho mẹ.
 
Trước đây tôi đã phải thuê phòng trọ ghép với người lạ, chịu đủ mọi bất tiện, không được thoải mái sống làm điều mình thích, chịu nhiều ấm ức, khổ sở, bị bắt nạt, ảnh hưởng tâm lý. Tôi phải chịu cái nóng mùa không điều hòa, hàng ngày phải giặt tay, không chỗ riêng để nấu nướng. Giờ đây tôi được một mình trong căn hộ chung xinh đẹp với đầy đủ tiện nghi, sống thoải mái về cả thể xác tâm hồn.
 
Trước đây tôi phải đi bus hoặc đi bộ để đi học đi làm thêm, đi bộ từ nhà tới trường mất gần 15 phút, đi bộ từ phòng trọ tới điểm bus mất 10 phút, nhiều khi phải đi bộ những quãng đường dài, đứng chen chúc trên xe bus cả tiếng đồng hồ. Tôi từng đi làm thêm những ngày giáp tết, 11h đêm mới tan làm, đi bộ 2km về tới phòng đã hết mất bus, không nỡ bắt grab tiền làm thêm cũng chẳng bao nhiêu. Giờ đây tôi giả để đặt grab, gọi xe ôm, ngồi taxi, lâu lắm rồi tôi không còn phải đi bộ quá 5 phút.
 
Trước đây tôi sống dựa vào số tiền ít ỏi mẹ đưa hàng tháng hoặc tiền tôi làm thêm kiếm được, thường xuyên những khi thiếu thốn không còn tiền, phải ngượng ngùng vay chị họ em họ 50k 100k, số tiền cũng không nhiều nhặn đâu nhưng cũng từng phải nghe chị nói những câu chẳng dễ nghe chút nào. Giờ đây tôi tự kiếm được nhiều tiền, đủ để tôi mua sắm cho bản thân sắm sửa cho nhà mình. Tuy hiện tại đang thất nghiệp nhưng tôi vẫn còn nhiều trong tài khoản.
 
Trước đây còn nhỏ phụ thuộc gia đình nên tôi khúm núm nhẫn nhịn trước những sự xử tệ của họ hàng. Giờ đây tôi mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, tự kiếm được tiền rồi, tôi không sợ ai nữa, tôi đã dám chặn họng tất cả những ai nói điều không hay với tôi mẹ. vẻ như họ cũng sự kiêng nhất định.
 
Tôi nghĩ tôi nên biết đủ với những tôi đang có, tôi còn buồn phiền điều nữa? Tôi còn đòi hỏi thêm nữa nhỉ?

saving score / loading statistics ...